Chương 380: Ban ngày ban mặt
Đồng thời việc Bạch Cẩm Sương bị thương cũng được lan truyền khắp các trang mạng.
Địa điểm xảy ra chuyện lại ở ngay bên cạnh toà nhà của tổ sản xuất bên đài truyền hình, vốn dĩ ở đó có rất nhiều phóng viên và đồng thời đã thu hút rất nhiều người đến.
Bạch Cẩm Sương rất nổi tiếng trên mạng, thêm với việc đối phương quá độc ác, giữa ban ngày ban mặt ném axit, chủ đề nóng như vậy nhanh chóng dấy lên cuộc bàn tán xôn xao.
Rất nhiều người có mặt vào thời điểm đó, và đã biết được rằng Mặc Tu Nhân đi đến bệnh viện Việt Đức gần đó.
Phóng viên hiện trường đưa tin: “Hiện tại cảnh sát đã bắt được tên tội phạm, trước mắt người bị hại Bạch Cẩm Sương cùng bạn bè đi đến bệnh viện Việt Đức điều trị. Để biết thêm thông tin chi tiết, hãy theo dõi thêm tin tức của chúng tôi!”.
Lâm Kim Thư hoang mang đến ngẩn cả người khi xem được tin tức này.
Không gọi được cho Bạch Cẩm Sương, cô không nghĩ gì nhiều mà đi thẳng đến bệnh viện Việt Đức.
Mới sáng ra Tần Vô Đoạn đã xem chương trình “Phụ nữ là phải đẹp”. mùa 2, anh đã rất vui mừng khi thấy Bạch Cẩm Sương về nhất.
Mặc dù bây giờ Bạch Cẩm Sương không muốn có bất cứ liên quan gì đến anh nữa, thế nhưng nhìn thấy cô sống tốt như vậy, trong lòng anh rất hạnh phúc.
Xem xong chương trình, chưa kịp chuyển kênh thì Tần Vô Đoan nhận được một cuộc điện thoại.
Đột nhiên, anh nhìn thấy một bản tin trực tiếp ghi lại một người đàn ông đã tạt axit sulfuric với nồng độ cao khiến người khác bị thương tại toà án công cộng, người bị thương lại là nhà thiết kế vừa mới được nhận giải trong chương trình “Phụ nữ là phải đẹp” Bạch Cẩm Sương.
Mẹ của người bị hại cũng được đưa tới bệnh viện Việt Đức điều trị, phóng viên sẽ tiếp tục theo dõi diễn biến vụ việc.
Sắc mặt Tần Vô Đoan ngay lập tức tái nhợt, anh điên cuồng gọi điện thoại cho Bạch Cẩm Sương nhưng không sao gọi được.
Anh cầm chìa khoá xe, không suy nghĩ nhiều mà lái xe đến thẳng bệnh viện.
Trên đường đi, Dư Thiên Thanh gọi điện đến nhưng anh đã tắt ngay lập tức với vẻ mặt nặng nề.
Tối hôm qua, Tần Vô Đoạn vừa mới đi công tác về nhà, đã hẹn sẽ cùng Dư Thiên Thanh đi ăn cơm vào trưa hôm nay.
Thế nhưng bây giờ anh đâu còn tâm trạng quan tâm nhiều thế.
Tần Vô Đoan lòng đau như cắt, cô gái mà anh chăm sóc, bảo vệ bao lâu nay, tại sao gần đây lại gặp tai nạn như vậy.
Anh nhìn đèn đỏ mà lòng lo lắng như kiến bò chảo nóng, bây giờ anh chỉ thành tâm cầu nguyện Bạch Cẩm Sương được bình an vô sự.
Thời gian chờ đèn đỏ ở đoạn đường này lâu quá, những 90 giây liền.
Tần Vô Đoan mới đợi hơn mười giây rồi không thể tiếp tục đợi được nữa.
Anh thấy làn đường bên cạnh không có xe qua lại nên phóng xe vượt đèn đỏ.
Sau khi vượt đèn đầu tiên, sau đó Tần Vũ Đoàn cũng không đợi thêm nữa, cả đường đều vượt đèn đỏ, phóng thẳng đến bệnh viện Việt Đức.
Cửa phòng cấp cứu bệnh viện Việt Đức.
Mặc Tu Nhân nắm chặt điện thoại trong tay, anh đã dặn dò Triệu Văn Vương điều tra lại lịch cụ thể của kẻ đã tạt axit sulfuric và động cơ của hắn ta là gì.
Anh nhìn chằm chằm vào đèn đỏ trong phòng cấp cứu, đôi mắt đỏ hoe nhưng anh vẫn nhìn vào đó.
Lúc này, bỗng nhiên điện thoại của anh vang lên.
Anh vốn không định nghe điện thoại, thế nhưng anh bỗng nhiên nhớ tới những lời Sở Tuấn Thịnh nói hôm qua..
Sở Tuấn Thịnh đã điều tra ra việc hôm trước đều do Tổng Chí Nam. làm. Nếu như anh mặc kệ Sở Tuấn Thịnh, có thể anh ta sẽ trực tiếp đến gặp Bạch Cẩm Sương.
Mặc Tu Nhân nghiêm mặt nghe điện thoại: “Alo!”
Sở Tuấn Thịnh khịt mũi: “Cậu hai Mặc, cậu đang ở đâu thế? Tôi còn cứ tưởng chiều nay cậu có việc gì đó, thì ra là đi làm ban giám khảo!”
Chương trình Bạch Cẩm Sương tham gia lúc chiều nay, anh ta cũng xem rồi, quả thật rất tuyệt vời khiến anh ta càng hứng thú.
Nhưng đáng tiếc là Bạch Cẩm Sương đã kết hôn với cậu hai Mặc rồi.
Tuy nhiên, về những gì Tống Chí Nam đã làm, anh ta cảm thấy cần phải nói chuyện với Mặc Tu Nhân vì hạnh phúc của Bạch Cẩm Sương.
Mặc Tu Nhân vẻ mặt căng thẳng: “Còn có chuyện gì không?”
Sở Tuấn Thịnh có chút không vừa lòng: “Anh nói thế là ý gì, không phải hôm qua đã nói rõ ràng là tôi sẽ sắp xếp thời gian để chúng ta nói chuyện sao? Sao thế? Mới một ngày trôi qua mà đã thay đổi rồi à!”.
Mặc Tu Nhân ngước mắt liếc nhìn cửa phòng cấp cứu, khuôn mặt tràn đầy lo lắng: “Không phải, chỉ là chiều nay tôi không có thời gian thôi!”
Sở Tuấn Thịnh càng bực tức: “Vậy thì lúc nào anh mới có thời gian hả, cậu hai Mặc? Tôi không nhẫn nại được mãi đâu. Nếu như anh thật sự không có thời gian, thì để tôi đi tìm Bạch Cẩm Sương vậy!”.
Mặc Tu Nhân nghe đến đây cảm thấy khó chịu, giọng điệu mang hàm ý đe doạ, lạnh lùng nói: “Sở Tuấn Thịnh, cậu đừng có mà quá đáng, bây giờ Cẩm Sương đang bị thương, tôi không có thời gian đối phó với cậu, cậu tốt nhất đừng có nói linh tinh!”.
Sở Tuấn Thịnh nghe thấy vậy, cao giọng nói: “Anh nói gì cơ, Cẩm Sương bị thương sao? Cô ấy sao rồi? Sao lại bị thương?”
Mặc Tu Nhân nhíu chặt mày, anh thấy tin tức Cẩm Sương bị thương hiện lên điện thoại của mình mà Sở Tuấn Thịnh lại không hay biết.
Anh không muốn nói nhiều với Sở Tuấn Thịnh, trầm giọng trả lời: “Anh xem tin tức đi thì biết!”
Sở Tuấn Thịnh không biết đã xem hay chưa mà lên tiếng ngay: “Cẩm Sương đang nằm ở viện nào, giờ tôi sẽ đến thăm cô ấy ngay lập tức!”
Mặc Tu Nhân lạnh lùng nói: “Anh đến thăm cô ấy thì được, tuy nhiên cấm anh không được nói linh tinh trước mặt cô ấy!”.
Sở Tuấn Thịnh hừ nhẹ một tiếng: “Không cần phải nhắc nhở, tôi tự có tinh toán!”.
Mặc Tu Nhân trả lời: “Bệnh viện Việt Đức!” Anh nói xong rồi cúp điện thoại luôn.
Bạch Cẩm Sương hiện giờ đang bị thương, vẫn không rõ tình hình ra làm sao, chỉ cần Sở Tuấn Thịnh không nói linh tinh trước mặt cô ấy, anh ta đến thăm Bạch Cẩm Sương, Mặc Tu Nhân vẫn chịu đựng được.
Mặc Tu Nhân vừa tắt điện thoại, Lâm Kim Thư đã vội vàng đến. Cô nhìn Mặc Tu Nhân, vẻ mặt đau đớn hỏi: “Cẩm Sương thế nào rồi?”
Mặc Tụ Nhân liếc nhìn Lâm Kim Thư một cái rồi nói: “Bác sĩ đang kiểm tra, chỉ là phần não khá phức tạp, phải đợi lâu một chút!”
Lâm Kim Thư nghe về việc kiểm tra não bộ, vẻ mặt càng nghiêm trọng hơn: “Không phải chỉ bị tạt axit thôi à? Sao lại thành bị thương vùng não nữa?"
Mặc Tu Nhân bây giờ thật sự không muốn nói chuyện, thế nhưng, anh nghĩ tới Lâm Kim Thư cũng lo lắng cho Cẩm Sương, anh im lặng hai giây rồi mới lên tiếng: “Lúc đó tôi đã đẩy cô ấy xuống đất để tránh axit, nên đầu cô ấy đã đập xuống đường, đầu cô ấy bị chảy máu và rất khó để nói cụ thể có nghiêm trọng hay không?”
Lâm Kim Thư nghe đến đây ngồi sụp xuống, khuôn mặt thất thần.
Mặc dù Bạch Cẩm Sương đã tránh được axit, nhưng nếu như não cô ấy bị tổn thương nghiêm trọng...Lâm Kiều Như nhắm nghiền mắt, cô không dám nghĩ đến khả năng này!
Có lẽ trong đời mỗi người sẽ không thể tránh có lúc gặp phải tai hoạ.
May là không bao lâu sau, Bạch Cẩm Sương được đẩy từ phòng cấp cứu ra.
Mặc Tu Nhân lao về phía trước, động tác khiến Lâm Kim Thư giật nảy mình, cảm giác như sắp đánh người vậy.
Anh lao ra trước mặt bác sĩ, ngay cả bác sĩ cũng giật mình, tháo khẩu trang cau mày nhìn anh.
Mặc Tu Nhân lo lắng hỏi: “Bác sĩ, sao rồi ạ? Cô ấy không sao chứ?”
Bác sĩ khẽ chau mày, cuối cùng không nói gì nhiều, chỉ đơn giản nói qua tình hình của Bạch Cẩm Sương: “Sau khi kiểm tra chi tiết, phần đầu của bệnh nhân đã bị đập vỡ, mặc dù phía sau đầu rất nhạy cảm, tuy nhiên may mắn rằng vị trí đập vỡ lệch đi, chảy máu chủ yếu do cọ xát. Hiện tại vết thương đã được chúng tôi xử lý xong, gần đây phải chú ý nằm trên giường nghỉ ngơi đầy đủ thì sẽ không có vấn đề gì lớn cả!”
Nghe những gì bác sĩ nói, cuối cùng Mặc Tu Nhân cũng có thể yên tâm rồi.
Bạch Cẩm Sương được đưa về phòng bệnh thường, Mặc Tu Nhân đứng bên cạnh giường, nhìn cô chằm chằm không chớp mắt, dường như chỉ cần anh nhắm mắt là Cẩm Sương sẽ biến mất vậy.
Bạch Cẩm Sương nằm trên giường bệnh cũng có thể cảm nhận được sự lo lắng, gấp gáp của anh.
Cô bất lực nói: “Mặc Tu Nhân, không phải bác sĩ đã nói em không có vấn đề gì quá lớn sao? Anh đừng lo lắng mà!”
----------------------------