Chương 151: Trở thành trò cười
Bạch Cẩm Sương cười lắc đầu, chân thành
nói rằng: "Tôi biết anh là vì muốn tốt cho tôi,
nhưng mà, tôi làm việc gì cũng theo nguyên tắc
của bản thân, sau này tôi sẽ cẩn thận hơn, chuyện
tối hôm nay, một lần nữa cảm ơn anh! Ơn cứu
mạng của anh, tôi sẽ không bao giờ quên đâu!"
Sở Tuấn Thịnh kiêu ngạo mà khế ừ nhẹ.
Bạch Cẩm Sương cười một tiếng, mở cửa xe.
Bạch Cẩm Sương trở về biệt thự Hương Uyển,
Mặc Tu Nhân không có ở đây, Bạch Cẩm Sương
nghĩ đến chuyện tối hôm nay, trong lòng vẫn thấy
hơi chút tủi thân.
Chỉ có điều, sau khi bình tĩnh lại, cô vẫn cảm
thấy, nói cho cùng phải trách chính bản thân
mình, tối nay cô đã quá manh động!
Hợp đồng của Thiện Lỗi, ngày mai phải bàn
bạc với Lâm Thanh Tuấn mới được, bắt buộc phải
từ bỏ thôi, vũng nước đục này, cô không muốn lại
nhúng tay vào nữa.
Cô chẳng thể nào may mắn đến mức lần thứ
hai vẫn còn có người tới cứu mình.
Ngay tại lúc đó, vẫn ở chỗ quán bar cũ.
Mặc Tu Nhân đang rầu rĩ uống rượu, Cảnh
Hạo Đông nhìn anh đầy soi mói, cười nghiêng ngả
cả người: "Tôi nói này, Tu Nhân, trong giới đều
đang đồn đại nhặng xị cả lên chuyện của nhà họ
Lý, thật sự là do cậu gây ra hả?"
Mặc Tu Nhân lành lạnh liếc nhìn anh ta: "Cậu
cảm thấy sao?"
Cảnh Hạo Đông mắt cũng không nháy nhìn
anh, giọng điệu dò xét: "Cậu nói xem có phải trò
cười không, lại còn có người nói rằng, chuyện cậu
làm lần này là một mũi tên trúng ba con chim,
mục tiêu là ba người Cận Thần Huy, Bạch Linh
Lan và Lý Thanh nữa kìal"
Mặc Tu Nhân mặt đơ như cây cơ nhìn anh ta,
không nói một lời.
Cảnh Hạo Đông kinh ngạc: "Không phải chứ,
là thật hả, lúc đó là cậu cố ý để cho tôi dẫn Cận
Thần Huy đến chơi, mục đích chính là vì khiến
Bạch Linh Lan trở thành trò cười, thành công
chọc giận cô ta? Đúng không?"
Mặc Tu Nhân khẽ hừ trong họng, không thèm
phản ứng với anh ta.
Cảnh Hạo Đông cũng không tức giận, mặt
anh ta tràn đầy vẻ khiếp sợ: "Là vì Bạch Cẩm
Sương ư?"
Mặc Tu Nhân mở lòng từ bi mà ừ lại, Cảnh
Hạo Đông kinh ngạc muốn rớt cả cằm: "Tôi vậy
mà lại thật sự không nhìn ra được, vậy nghĩa là
cậu... . thích cô ấy rồi?"
Mặc Tu Nhân liếc nhìn Cảnh Hạo Đông:
"Trong đầu cậu ngoài chuyện yêu thích, còn thứ
gì khác không vậy?"
"Nếu không phải cậu thích cô ấy, hà cớ gì vì
giúp cô ấy mà xài cái gì mà 'liên hoàn kế, tôi cũng
bị dọa cho chết khiếp luôn đó!"
Mặc Tu Nhân hớp một ngụm rượu, giọng hờ
hững: "Chẳng qua là do tôi nhìn mấy người đó
không vừa mắt, tiện tay thu dọn một chút mà thôi,
chẳng có quan hệ gì với Bạch Cẩm Sương cải!"
Cảnh Hạo Đông nhìn Mặc Tu Nhân một hồi,
không nói lời nào, anh ta cũng không có hoàn
toàn tin tưởng lời giải thích này của Mặc Tu Nhân.
Những hành động trong khoảng thời gian này
của Mặc Tu Nhân chỗ nào cũng lộ vẻ bất thường.
Khi Mặc Tu Nhân về đến nhà, tầng trệt không
có ai hết, chỉ có Tiểu Bạch ngoan ngoãn nhu
thuận làm ổ trên sô pha.
Mặc Tu Nhân nghĩ đến chuyện Bạch Cẩm
Sương nói là mắc nợ anh, bèn nhịn không được
hừ nhẹ, trong lòng thậm chí còn ngây ngô mà
nghĩ rằng: Nói là mắc nợ mình, vậy mà mình còn
chưa về tới, đã bỏ đi ngủ trước rồi!
Có lẽ do uống rượu say, anh vậy mà lại có một
suy nghĩ viễn vông.
“Nếu Bạch Cẩm Sương mắc nợ mình, vậy có
thể đổi thành mỗi tối đều ôm cô ấy ngủ được
không nhỉ!
Cô ấy thật sự có thể chữa trị được chứng
mất ngủ của mình, quả thật là hiệu nghiệm hơn