Mục lục
Bạch Cẩm Sương (full) – Truyện tác giả: Vân Khởi Mặc Ly
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 554: Yêu thương nhung nhớ

Bạch Cầm Sương bỗng nhiên ngẩng đầu lên, trông thấy Đàm Phi Vũ ý cười đong đầy cả mặt đang nhìn sang mình, khuôn mặt nhỏ nhắn của Bạch Cầm Sương lập tức lạnh xuống: “Một đứa nhỏ như cậu, biết cái gì mà yêu thương nhung nhớ cơ chứ?”

Nụ cười trên mặt Đàm Phi Vũ cứng đờ lại: “Tôi... Sao tôi lại không biết hả? Tốt xấu gì thì tôi cũng đã mười tám tuổi rồi, đã trưởng thành rồi, ở cổ đại lúc mười lăm tuổi đã có thể cưới vợ luôn rồi đấy!”.

Bạch Cẩm Sương im lặng nhìn cậu ta: “Nhưng thật đáng tiếc! Đây là ở hiện đại, hai mươi tuổi mới đủ tuổi lãnh giấy kết hồn”

Vẻ mặt của Đàm Phi Vũ càng cứng cùng hơn: “Bạch Cẩm Sương, chị không thể nói chuyện dễ nghe một chút với tôi hả? Tốt xấu gì chúng ta cũng coi như là người quen cơ mà”.

Bạch Cẩm Sương: "Ai bảo cậu lớn lên có khuôn mặt thiếu đòn như vậy!”

Đàm Phi Vũ: "..”

Bạch Cẩm Sương không muốn phản ứng lại với cậu ta, quay đầu muốn đi khỏi, kết quả lại bị Đàm Phi Vũ chặn ngang.

Cô đi qua phía bên trái, Đàm Phi Vũ cũng đi qua phía bên trái, cô lại đi phía bên phải, cậu ta lại đi giống như vậy.

Gương mặt của Bạch Cẩm Sương lập tức lạnh xuống: “Đàm Phi Vũ, cậu muốn đánh nhau phải không?”

Đàm Phi Vũ lập tức lùi về sau một bước nói: “Chị thật là bạo lực đó!”

Bạch Cẩm Sương vứt cho cậu ta một ánh mắt, coi như cậu nhận thức được, sau đó xoay người đi trở về.

Đàm Phi Vũ lập tức chạy tới, ngăn trở đường của cô, Bạch Cẩm Sương cũng tiêu hao hết sự kiên nhẫn của mình: “Rốt cuộc là cậu muốn làm cái gì?

Nếu như cô không phải đã biết, cái tên Đàm Phi Vũ này không có ý xấu gì, thì ngay bây giờ cô đã ấn còi báo động mà Mặc Tu Nhân cho cô.

Đàm Phi Vũ bẹp miệng: “Tôi không muốn làm gì hết á, chỉ muốn dẫn chị đi gặp một người thôi. Chị đúng thật là hung dữ, chị không thể dịu dàng chút được sao?”

Bạch Cẩm Sương nghe cậu ta nói như vậy, trong nháy mắt, vẻ mặt lập tức cảnh giác hơn: “Cậu muốn dẫn tôi đi gặp người nào cơ"

Bạch Cẩm Sương nói chuyện, tay đã đưa ra muốn ấn còi báo động mà Mặc Tu Nhân cho cô, trước đó trên hải đảo Đàm Phi Vũ đã biết thứ này ở trên tay của cô rồi.

Chỉ cần Bạch Cẩm Sương gọi Mặc Tu Nhân tới, tám phần là có chuyện xấu xảy ra!

Đàm Phi Vũ sốt ruột, lập tức giơ hai tay lên, bày ra dáng vẻ như muốn đầu hàng: “Tôi đầu hàng, chị đừng kích động, tôi không làm loạn đầu, chị đừng gọi Mặc Tu Nhân tới!

Bộ dáng này của Đàm Phi Vũ, thật sự chọc cho người đi đường liên tiếp nhìn qua.

Bạch Cẩm Sương nhìn tình hình của cậu ta, con người lấp lóe, cũng đoán được Đàm Phi Vũ có lẽ không có ác ý.

Rốt cuộc Đàm Phi Vũ cũng nhẹ nhàng thở ra một hơi, còn nhịn không được mà chửi bậy một tiếng: “Mỗi ngày bên cạnh chị luôn có vệ sĩ đi theo, hôm nay , thật vất vả tôi mới tìm được cơ hội chặn chị lại! Nếu không thì không biết tới lúc nào, mới có thể tìm được cơ hội chặn chị lại nữa!.”.

Mặc dù Bạch Cẩm Sương đoán được Đàm Phi Vũ không có ác ý, cô cũng đã nghĩ rõ ràng, Đàm Phi Vũ hình như rất quen thuộc với cô, nhưng tới cùng là vì sao?

Thế nhưng cô cũng không thể thả lỏng cảnh giác: "Tại sao cậu muốn chặn tôi, cuối cùng là ai muốn gặp tôi?”

Nghe cô nói như vậy, ánh mắt Đàm Phi Vũ lập tức phức tạp, nhìn qua cô một cái: “Cái này... đợi chút nữa chị gặp được thì sẽ biết, bố tôi... Bố tôi và người muốn gặp chị đang ở trong quán trà đằng kia, đi thôi!”.



Con người Bạch Cẩm Sương lấp lánh, nhưng vẫn đi theo.

Cùng thời gian đó, ở trong tầng hai của quán trà.

Tấm bình phong cổ điển ngăn cách quán trà thành mấy cái phòng nhỏ, bên trong một căn phòng có trang trí núi non tre trúc.

Đàm Phi Tuấn nhìn về phía Đỗ Yến Oanh: “Vừa rồi Phi Vũ đã gửi tin nhắn cho tôi rồi, nó sẽ dẫn theo Bạch Cầm Sương đến đây!”

Giọng điệu của Đàm Phi Tuấn cực kỳ cứng rắn, Đỗ Yến Oanh lập tức lo lắng, Đàm Phi Tuần nhìn thấy bà ta nhịn không được mà nắm chặt hai cánh tay lại chung một chỗ.

Ông ta an ủi: “Đừng lo lắng quá! Dù sao con bé cũng là con gái ruột của bà mà, bà muốn nói cái gì thì nói cái đó, về phần chuyện xảy ra những năm này, bà giải thích cho con bé, con bé có thể sẽ hiểu được!”.

Vẻ mặt Đỗ Yến Oanh vẫn là vẻ lo lắng như cũ, Đàm Phi Tuấn hơi bất đắc dĩ, chỉ có thể im lặng nói sang chuyện khác: “Đúng rồi! Yến Oanh, bà có định gặp Mặc Tổ Nhiên không?”

Dù sao, năm đó quan hệ của Mặc Tổ Nhiên và Đỗ Yến Oanh vô cùng tốt, cho dù những năm này, Đỗ Yến Oanh còn nghĩ, nếu như mình tìm được con gái cưng của mình, bà ta dự định chủ động đi tìm Mặc Tố Nhiên, để giải độc cho bà ấy.

Lại không nghĩ tới, bây giờ trong tình hình này, Bạch Cầm Sương và Mặc Tu Nhân lại ở bên nhau.

Về phần thái độ Mặc Tu Nhân, Đỗ Yến Oanh càng không thể nào khẳng định được, cho nên, sau khi trở lại Trà Giang, bà ta đã không đi gặp Mặc Tố Nhiên.

Đỗ Yến Oanh nghe Đàm Phi Tuấn hỏi vấn đề này, con người hơi lóe sáng: “Con trai của bà ấy bắt cóc con gái của tôi, tại sao tôi phải gặp bà ấy nữa chứ! Hơn nữa, trước đó không phải bà ấy vẫn luôn phản đối Cẩm Sương, con của tôi ở bên Mặc Tu Nhân hay sao? Cho dù quan hệ của tôi và bà ấy có tốt thế nào đi nữa, tôi cũng không cho phép bà ấy đối xử như vậy với con gái của tôi!”

Đúng vậy, hai ngày trước Đỗ Yến Oanh đã tra được, trước đó Mặc Tố Nhiên đã kịch liệt phản đối Bạch Cẩm Sương và Mặc Tu Nhận ở cùng nhau, hại Bạch Cầm Sương còn phải tới nhà Lâm Kim Thư ở một lần.

Bây giờ trong lòng của bà ta, tức giận vẫn còn chưa tiêu tan đấy!

Đàm Phi Tuấn bất đắc dĩ lắc đầu, cười nói: “Bà đó, thù dai thật mà. Bà không biết là bà ấy và Tống Đình Nguyên cũng giống nhau, xem Tổng Thúy Kiều như con gái ruột của bà hay sao?”

Nghe được lời này, trong lòng Đỗ Yến Oanh càng thêm tức giận: “Hết lần này đến lần khác đều không nhận Cẩm Sương của tôi, Mặc Tố Nhiên cũng thôi đi. Dù sao, bà ấy cũng không có quan hệ máu mủ với Cẩm Sương, nhưng Tống Đình Nguyên... Tôi tuyệt đối sẽ không tha thứ cho ông ta!”

Nghe nói như vậy, Đàm Phi Tuấn yên lặng đốt một cây nến cho Tổng Đình Nguyên.

Điện thoại di động của ông ta reo lên, ông ta nhìn thoáng qua Đỗ Yến Oanh: “Bọn họ tới rồi, đang lên tầng!”

Đỗ Yến Oanh lập tức đứng lên, có hơi hoảng hốt: “Phi Tuấn, hôm nay tôi mặc quần áo như vậy được chứ?”

Đàm Phi Tuấn bất đắc dĩ cười lắc đầu: “Rất ổn!”

Đỗ Yến Oanh cũng biết mình hơi thất thố, bà ta ngồi xuống, lại có cảm giác đứng ngồi không yên, ánh mắt còn vô cùng hoảng loạn.

Đàm Phi Tuấn động viên bà ta: “Trong lòng đừng nên hoảng hốt quá, bà cứ bình tĩnh lại chút, tôi thấy Cẩm Sương chính là một đứa nhỏ hiền lành, sẽ không dễ dàng trách cứ người khác, bà đừng tự tạo áp lực cho mình như vậy!”

Ông ta vừa nói xong, đã nghe từ phía bình phong bên cạnh truyền tới tiếng bước chân.

Đàm Phi Vũ ở bên ngoài nói vọng vào: “Bố, dì Đỗ, chúng con tới rồi!”

Đỗ Yến Oanh đã đứng lên, bà ta vươn tay , muốn chạm vào Bạch Cẩm Sương, nhưng tay nhấc lên tới giữa không trung thì giật giật nhẹ, rồi cuối cùng vẫn thu về..

Giọng nói của bà ta có hơi khổ sở: “Cầm Sương!”.

Bạch Cầm Sương nhìn bà ta một cái, đi tới đối diện ngồi xuống: “Chào bà!”

Nghe Bạch Cẩm Sương dùng lễ nghĩa với mình như vậy, Đỗ Yến Oanh chỉ cảm thấy trái tim mình đau nhói, đây là con gái ruột của bà ta, tại sao lại đối xử lạnh lùng và xa cách với bà ta như vậy.



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK