Chương 341: Diễn viên được mời
Tề Bạch Mai thấy hai người này hình như hiểu lầm rồi, liền mau chóng giải thích: “Không phải như vậy, ý tớ muốn nói là có thể tìm một nhân chứng, giúp Cẩm Sương chứng minh hay không?” .
Bạch Cẩm Sương khẽ thở ra một hơi: “Hôm đó tớ ở cùng Mặc Tu Nhân. Hơn nữa bây giờ dù có nhân chứng đứng ra thì cũng không chứng minh được gì, nói không chừng mọi người sẽ cho rằng là do tớ mời tới diễn!”.
Lâm Kim Thư gật đầu, đồng ý với lời của Bạch Cẩm Sương.
Tề Bạch Mai nhíu mày: “Vậy thì chỉ có thể điều tra người đàn ông kia trước. Người đàn ông trong ảnh chắc chắn biết người phụ nữ đó không phải là cậu”.
Bạch Cẩm Sương gật đầu, không nói gì. Ánh mắt Lâm Kim Thư sâu thẳm, không biết đang nghĩ đến chuyện gì.
Trên đường cả ba người đều không nói gì. Khi đến nhà Lâm Kim Thư, cô đặt đồ ăn bên ngoài.
Cô ấy bảo Bạch Cẩm Sương ăn chút đồ ăn.
Nhưng Bạch Cẩm Sương ngồi trên ghế sofa, không biết đang nghĩ đến gì mà khi nghe thấy lời cô nói thì lắc lắc đầu: “Bây giờ tớ ăn không vào, cậu và Bạch Mai ăn đi”.
Tề Bạch Mai lo lắng ngồi xuống bên cạnh Bạch Cẩm Sương, vốn không thể che giấu sự lo lắng của mình.
Nếu Bạch Cẩm Sương khó chịu, khóc lóc thì cô còn hơi yên tâm. Nhưng Bạch Cẩm Sương lại chỉ ngồi đó, không nói gì cả, như vậy lại càng khiến người khác lo lắng hơn.
Lâm Kim Thư nhìn bộ dạng của Bạch Cẩm Sương, bất lực than một tiếng, vừa định mở máy tính xem coi ngoại trừ phần bị làm mờ trong đoạn phim thì có thể khôi phục full đoạn phim hay không.
Kết quả, cô vừa mở máy tính ra thì điện thoại vang lên. Cô nhìn một cái, là điện thoại của Sở Tuấn Thịnh gọi đến.
Lâm Kim Thư vô thức nhìn qua Bạch Cẩm Sương: “Cẩm Sương, Sở Tuấn Thịnh gọi tới, nghe không?”
Bạch Cẩm Sương mím môi, giọng điệu nhàn nhạt: “Nghe đi!”
Khoảng thời gian khó chịu nhất cũng đã qua rồi, cô biết, những người bạn có thể gọi điện thoại vào lúc này đều là những người quan tâm đến cô.
Lâm Kim Thư vừa nghe máy, giọng của Sở Tuần Thịnh liền vang lên: “Lâm Kim Thư, cô có biết Bạch Cẩm Sương đang ở đâu không?”
“Cậu ấy đang ở chỗ tôi, có chuyện gì không?” Giọng điệu Lâm Kim Thư bình thản.
Sở Tuấn Thịnh trực tiếp nói: “Cô ấy ở chỗ cô? Bây giờ tôi qua đó gặp cô ấy”.
Lâm Kim Thư nhìn Bạch Cẩm Sương: “Sở Tuấn Thịnh nói anh ta muốn đến gặp cậu”.
Ánh mắt Bạch Cẩm Sương loé lên, đưa tay: “Đưa điện thoại cho tớ, để tớ nói chuyện với anh ấy”
Bạch Cẩm Sương vừa đặt điện thoại lên tại liền nghe thấy giọng nói lo lắng của Sở Tuấn Thịnh: “Em Bạch à, em không sao chứ?”
Bạch Cẩm Sương lắc đầu: “Lúc đầu có hơi khó chịu, hơi hoảng loạn, bây giờ tốt hơn nhiều rồi”.
Sở Tuấn Thịnh nghe thấy cô nói, khẽ thở ra một hơi: “Vậy thì tốt rồi. Bây giờ tôi đang bắt đầu điều tra xem rốt cuộc là ai đang giở trò sau lưng. Em yên tâm, tôi nhất định sẽ tóm được tên đó”.
Bạch Cẩm Sương nghĩ nghĩ, mở miệng nói: “Tôi không sợ, tôi biết người trong hình vốn không phải là tôi, anh là người như thế nào tôi rất rõ”
Bạch Cẩm Sương không biết nên nói gì, chỉ gật đầu: “Cảm ơn anh đã tin tôi”
Bạch Cẩm Sương chỉ biết nói cảm ơn, Sở Tuấn Thịnh nghe cô nói đến hơi không được tự nhiên: “Đúng rồi, Mặc Tu Nhân đâu rồi? Chuyện cuộn dây muỗi điện lâu vậy rồi mà anh ta vẫn chưa tra ra được gì. Bây giờ xảy ra chuyện rồi, anh ta cũng không nói một lời sao? Tối nay sau khi em rời khỏi Tây Dương Nguyệt thì mau đi tìm Mặc Tu Nhân đi”.
Bạch Cẩm Sương mím môi, gật đầu: “Ừ, tối hôm đó tôi ở cùng anh ấy, chỉ là bây giờ anh ấy vẫn còn đang ở thành phố Hải Giang, không liên lạc được”.
Sở Tuấn Thịnh câm nín mắng một câu: “Khốn kiếp, lúc quan trọng thể này mà anh ta lại không ở đây!”
Trong lòng Bạch Cẩm Sương hơi rầu rĩ: “Đây đâu phải là lỗi của anh ấy! Chỉ cần anh ấy có thể an toàn trở về là được rồi”.
Sở Tuấn Thịnh nghĩ nghĩ, mở miệng nói: “Vậy để tôi làm chứng cho em. Chúng ta đi điều tra xem khách sạn trong tấm ảnh ở đâu, sau đó xem trong khoảng thời gian đó, em ở cùng tôi hay ở cùng Mặc Tu Nhân, chúng tôi sẽ ra mặt làm chứng cho em”
Bạch Cẩm Sương khổ tâm cười: “Anh cảm thấy anh hay Mặc Tu Nhân ra làm chứng thì người khác sẽ tin sao? Những chuyện như thế này không phải là điều tra làm chứng chỉ cần cảnh sát tin là được, cộng đồng mạng sẽ không tin đâu”.
Sở Tuấn Thịnh ngẩn ra vài giây: “Vậy tôi sẽ điều tra trước xem”
Bạch Cẩm Sương mím môi: “Lâm Kim Thư đang khôi phục lại tấm hình trước khi bị làm mờ, đợi khi khôi phục được tên khách sạn rồi tôi sẽ nói với anh, anh điều tra tiếp”.
“Được.” Giọng Sở Tuấn Thịnh trầm thấp, không hề giống với giọng điệu nói chuyện hằng ngày.
Anh ta ngừng lại hai giây, không nhịn được lại mở miệng: “Để tôi qua gặp em đi”.
Bạch Cẩm Sương lắc đầu: “Không cần, tôi thật sự không sao. Cứ như vậy đi, tôi cúp máy trước đây”
Bạch Cẩm Sương nói xong liền cúp máy. Bên kia, Lâm Kim Thư đang khôi phục một trong những tấm ảnh.
Tề Bạch Mai đứng sau lưng cô ấy, nhìn người đàn ông trong ảnh, đột nhiên nhíu mày: “Sao người này ông này lại trông quen thế?”
Phần bị làm mờ vẫn còn, nhưng Tề Bạch Mai cứ cảm thấy người đàn ông trong tấm ảnh này thật quen.
Lần trước khi cô xem ảnh, ánh mắt đều tập trung trên người phụ nữ giống Bạch Cẩm Sương, bây giờ nhìn người đàn ông mới đột nhiên cảm thấy thật quen, giống như gần đây có gặp qua vậy.
Bạch Cẩm Sương và Lâm Kim Thư gần như là cùng lúc nhìn qua Tề Bạch Mai.
Tề Bạch Mai mím môi: “Thật sự là trông rất quen. Lâm Kim Thư cậu tiếp tục khôi phục đi, nói không chừng sau khi hết mờ thì tớ sẽ nhận ra”
Cô dừng lại một lúc, tiếp tục nói: “Đúng rồi, suýt nữa quên mất, trước đó tớ đã định nói với hai cậu, tớ có quen người phụ nữ này. Trước đó tớ đến bệnh viện gặp Vân Thành Nam, gặp một người phụ nữ đến nhổ răng, cô ta trông vô cùng giống Cấm Sương...”
Tề Bạch Mai nói đến đây, đột nhiên im bặt. Cô liền trừng to mắt, nhìn người đàn ông trong ảnh.
Trên mặt người đàn ông vẫn bị làm mờ, nhưng rõ ràng góc nghiêng phía dưới tai có một nốt ruồi mờ mờ.
Tề Bạch Mai lập tức nhớ ra cô gặp qua cái người trông quen mắt này đâu rồi.
Cô liền mở miệng nói: “Có lẽ tớ biết người đàn ông này là ai rồi!”
Giọng điệu Tề Bạch Mai rất sốt ruột. Mặt cô căng ra, nhìn Bạch Cẩm Sương và Lâm Kim Thư: “Người đàn ông đó tớ đã gặp qua ở bệnh viện. Như vậy đi, bây giờ tớ đến bệnh viện kiểm tra tư liệu. Lâm Kim Thư, lát nữa sau khi cậu làm mất phần mờ thì gửi tấm ảnh cho tớ, nếu là người đàn ông mà tớ nói thì tớ sẽ đi tìm Vân Thành Nam để tra địa chỉ nhà của anh ta, gần đây con trai anh ấy làm phẫu thuật trong bệnh viện. Nếu không phải thì tớ sẽ tra tư liệu của người phụ nữ trong ảnh. Nếu bên tớ có tin tức gì sẽ lập tức liên lạc với hai cậu”
Tề Bạch Mai nói xong liền cầm túi xách nên, xông ra ngoài như một luồng gió.
Đôi mắt Lâm Kim Thư lóe lên, nhìn Bạch Cẩm Sương một cái: “Nếu Bạch Mai đều biết hai người đó thì dễ tra rồi”
Bạch Cẩm Sương mím môi: “Làm sao lại có chuyện trùng hợp như vậy được!”.
Đôi mắt Lâm Kim Thư tối lại, không nói gì, tiếp tục khôi phục ảnh chụp.
Bạch Cẩm Sương vừa ngồi lên sofa, điện thoại của Lâm Kim Thư lại vang lên.
Lâm Kim Thư quay đầu nhìn qua: “Ai vậy?” Bạch Cẩm Sương nhìn một cái, là Tần Vô Đoan. Cô cầm điện thoại lên, giọng nói rầu rĩ: “Tần Vô Đoan” Lâm Kim Thư chau mày: “Vậy cậu nghe đi” Bạch Cẩm Sương gật đầu, nghe điện thoại.
Giọng của Tần Vô Đoan sốt ruột và lo lắng: “Cẩm Sương, em có ổn không?”
Giọng của Bạch Cẩm Sương bình thản: “Em vẫn ổn”.
Giọng của Tần Vô Đoan đanh lại: “Xảy ra chuyện như thế này thì làm sao em có thể ổn được chứ. Em nói anh nghe em đang ở đâu, bây giờ anh qua gặp em, anh thật sự rất lo lắng cho em”
----------------------------