Chương 195: Yêu thầm không rõ ràng
"Vậy ư? Thế thì đổi ngày đi vậy, chúng ta cùng
nhau đi ăn bữa cơm, dù sao sau đó tôi cũng ở lại
thành phố Trà Giang!"
Mặc Tu Nhân vô thức liếc nhìn Bạch Cẩm
Sương với mái tóc xoã, rồi gật gật đầu: '"Ừm,
được!”
Buổi tối về đến nhà.
Bạch Cẩm Sương tắm xong, nằm trên giường
nhưng xoay đi xoay lại mãi không ngủ được.
Cô nghĩ đến thái độ của Tần Vô Đoan đối với
mình, vẫn bình thường như hai năm trước, trái tim
có chút âm ỉ khó chịu.
Lúc đầu, cô tưởng rằng đêm nay sẽ căng
thẳng, kết quả là, thật sự sau khi nhìn thấy Tần Vô
Đoan, cô đột nhiên phát hiện thực ra vào năm đó,
sau khi biết Tân Vô Đoan có hôn thê tương lai, cô
đã buông bỏ thứ tình yêu đơn phương không rõ
ràng ấy rồi.
Chỉ có điều, đối với Tân Vô Đoan, cô từ đầu
đến cuối không cách nào có thể đối xử với anh ấy
như một người bạn bình thường.
Tần Vô Đoan đối với cô, không chỉ đơn giản là
người cô đã từng yêu thâm, mà khi rũ bỏ hết lớp
tình cảm đó, cô còn có phần coi Tân Vô Đoan như
một người thân thiết.
Cô bị Bạch Cao Minh gây khó dễ, ở ngoài thì
bị ức hiếp, khoảng thời gian khó khăn nhất đó,
đều là Tần Vô Đoan che chở cho cô giúp cô khôn
lớn.
Anh ấy dạy cô đánh nhau, đưa cô đi chơi,
chung quy lại đối với người khác đều không thể
so sánh được.
Sáng sớm ngày thứ hai, lúc Mặc Tu Nhân
xuống dưới lầu, Bạch Cẩm Sương vẫn còn chưa
xuống.
Anh ngồi trước bàn ăn, đột nhiên nghĩ đến nội
dung cuộc nói chuyện với Cảnh Hạo Đông, anh ta
đưa ra những phương pháp để tán gái, trong đó
có một cái là đón đưa đối phương khi đi làm và
khi tan làm.
Nhưng Mặc Tu Nhân nghĩ đến buổi sáng hôm
qua, Bạch Cẩm Sương kiên quyết muốn tự mình
lái xe, cuối cùng lại mượn lý do là mình đang bị
thương, lười biếng nhờ cô đưa đi làm!
Mặc Tu Nhân trầm tư nhíu mày trong giây lát,
đột nhiên ngoắc ngoắc ngón tay, gọi người quản
gia đang đứng bên cạnh chiếc bình gốm tới.
Anh thấp giọng, dặn dò bên tai người người
quản gia vài câu.
Nét mặt của người quản gia hơi co rúm giật
giật: "Cậu chủ, thật sự phải làm như vậy sao?"
Mặc Tu Nhân lạnh giọng: "Không cần hỏi
nhiều, làm theo như tôi nói là được”
Người quản gia đật đầu rồi rời đi.
Bạch Cẩm Sương buổi tối mất ngủ, ngày hôm
sau mắt đen như gấu trúc.
Cô dùng kem nền để che lấp đi hai quầng mắt
thâm đen rồi mới đi xuống lầu.
Mặc Tu Nhân thong thả ăn bữa sáng, nếu
không phải biết Mặc Tu Nhân chắc chăn sẽ
không thích mình, Bạch Cẩm Sương xém chút
nữa tưởng rằng anh ta đang đợi mình để cùng
nhau đi làm.
Ăn sáng xong, Bạch Cẩm Sương cầm chìa
khoá xe và túi xách đi ra ngoài.
Mặc Tu Nhân cũng cầm chìa khoá xe của
mình, không nhanh không chậm đi theo sau cô.
Bạch Cẩm Sương vô cùng ngạc nhiên, nhìn
chìa khoá xe trong tay anh ta: "Anh tự lái xe đi làm
sao?"
Mặc Tu Nhân lười biếng "ừ" một tiếng.
Bạch Cẩm Sương không hỏi thêm nữa, con
ngươi của Mạc Tu Nhân loé lên tia sáng, chủ
động mở miệng: "Hôm nay, tôi đưa em đi làm!"
Bạch Cẩm Sương lắc lắc đầu, giơ chiếc chìa
khoá trong tay lên: "Không cần đâu, tôi tự mình đi
được!"
Cô luôn luôn nhớ kĩ, phải giữ khoảng cách với
Mặc Tu Nhân.
Mặc Tu Nhân nhìn cô một cái, không nói gì.