Mục lục
Bạch Cẩm Sương (full) – Truyện tác giả: Vân Khởi Mặc Ly
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 561: Đàn áp bằng vũ lực

Tề Bạch Mai cười nhạo: “Cô thông minh như vậy, sao lại không đoán được tôi là bạn gái của anh Thành Nam cơ chứ!”

Vân Thành Nam có chút bất đắc dĩ: “Bạch Mai!”

Tề Bạch Mai quay đầu liếc nhìn anh, trong tay cô cầm bình giữ nhiệt đi thẳng đến bàn làm việc, nặng nề đặt bình giữ nhiệt lên bàn làm việc:

“Sao vậy? Em nói không đúng sao? Bác sĩ Vân, Viện trưởng Vân, đây là phẫu thuật mà anh nói đấy à?”

Ánh mắt cô liếc nhìn Trình Ngọc Viện, giọng nói lạnh lùng: “Cô ấy có phải là bệnh nhân của anh không? Anh định phẫu thuật cho cô ấy trong văn phòng à? May mà em đến cửa văn phòng, còn nhìn xem thử trước, sợ tiến vào quấy rầy anh, là em quá ngu xuẩn, nên sớm nghĩ tới mấy ngày nay anh bận rộn như vậy, tất nhiên là đi cùng em gái tốt của anh rồi!”

Tề Bạch Mai nổi giận, cô ấy cũng không biết rốt cuộc mình đang nói cái gì nữa.

Cô ấy nói xong những lời này, thất vọng nhìn thoáng qua Vân Thành Nam, buông bình giữ nhiệt xuống rồi rời đi.

Vân Thành Nam nóng nảy, trực tiếp đứng dậy đuổi theo: "Bạch Mai, mọi chuyện không phải như em nghĩ đâu!”

Tề Bạch Mai bước đi nhanh hơn, Vân Thành Nam bước nhanh tiến lên, một tay nắm lấy cánh tay cô: “Em nghe anh giải thích đã!”

Tề Bạch Mai lạnh lùng nhìn anh: “Viện trưởng Vân, chẳng lẽ anh không biết, những lời này anh nói là lời thoại đặc biệt phổ thông của mấy tên cặn bã sao?”

Vân Thành Nam nhíu mày: “Bạch Mai, trước tiên em hãy bình tĩnh lại đã!”

Nhưng anh vừa nói xong thì Trình Ngọc Viện đã bắt kịp:

“Đúng vậy, cô Tề, tôi biết cô và anh Thành nam là tình cảm nam nữ, tôi không có ý gì khác, tôi chỉ muốn đến để thăm anh Thành Nam mà thôi, dù sao thì chúng tôi cũng coi như là thanh mai trúc mã của nhau mà, cô đừng nghĩ nhiều nha, chính là thanh mai trúc mã đơn thuần thôi!”

Tề Bạch Mai vốn chỉ tức giận, không đến mức nổi giận đùng đùng.

Kết quả là sau khi nghe được lời này của Trình Ngọc Viện, cả người cô đều như bị đốt cháy: “Ha ha... Anh Thành Nam, thanh mai trúc mã, cô gọi thân mật như vậy, chẳng lẽ không phải là muốn tôi suy nghĩ nhiều sao? Cô càng hlàm ra vẻ hoa sen trắng yếu đuối nhu nhược, tôi càng thấy ghê tởm!”

Ngay lập tức Trình Ngọc Viện bật khóc: “Tôi đã nói gì sai? Cô Tề, vì sao cô lại có ác ý với tôi như vậy, muốn phi bảng tôi như vậy!”

Vân Thành Nam có chút đau đầu, nhất là nhìn thấy bệnh nhân và y tá bác sĩ cách đó không xa đều đang tò mò hóng hớt.

Anh bất lực nói với Tề Bạch Mai: “Bạch Mai, đi vào văn phòng anh, anh sẽ từ từ giải thích với em! Được không?”

Hốc mắt Tề Bạch Mai đỏ lên, cô ngước mắt lên nhìn Vân Thành Nam:

“Giải thích cái gì? Giải thích lý do tại sao anh lại ở cùng một chỗ với em gái của anh à? Hay là anh cảm thấy vừa rồi em mắng cô ta nên trong lòng anh không thoải mái, muốn giúp cô ta trừng phạt em? Vân Thành Nam, trước kia sao em lại không nhìn ra được anh còn có sở thích một chân đạp hai thuyền như thế nhỉ, có phải anh nghĩ rằng nếu không đội cho em cái sừng lên trên đầu thì sợ em sống quá vô vị hay không!”

Vân Thành Nam thấy Tề Bạch Mai nói không suy nghĩ, anh tức giận đến đen cả mặt:

“Tề Bạch Mai, em có thể đừng nói lung tung nữa có được hay không, nghe anh giải thích đã!”

Tề Bạch Mai lúc này đang tức giận, tính tình cứng như một tảng đá:

“Đúng vậy, em nói lung tung, em gái của anh nói đều đúng hết, vậy anh cần gì phải nghe em nói chuyện chứ, anh buông tay em ra, để em tự cút đi! Còn nữa, anh không cần phải giải thích với em, để lại lời mà giải thích với em gái tốt của anh đi!”

Vân Thành Nam nhíu mày nhìn Tề Bạch Mai, anh đột nhiên trực tiếp dùng sức khiêng Tề Bạch Mai lên, đi về phía văn phòng.

Trình Ngọc Viện bên cạnh nhất thời trợn tròn mắt, biểu tình có chút ngờ nghệch!

Chẳng qua, cô ta nhanh chóng lấy lại tinh thần, lập tức đuổi theo.

Tề Bạch Mai không nghĩ tới, Vân Thành Nam nói không lại mình thì lại ngang nhiên vận dụng vũ lực như vậy.

Cô tức giận đánh vào lưng Vân Thành Nam: “Vân Thành Nam, anh thả em xuống, anh có còn là đàn ông hay không đấy, anh có bản lĩnh thì thả em xuống, chúng ta cùng đánh nhau!”

Vân Thành Nam im lặng không lên tiếng, trực tiếp khiêng người vào văn phòng.

Trình Ngọc Viện đuổi theo ở phía sau, nhưng cô ta vừa đến cửa, cửa đột nhiên bị Vân Thành Nam đá một cước lên, mũi cô bị cửa chạm vào đau đớn đến chảy cả nước mắt.

Cô không thể không che mũi, đứng bên ngoài cửa.

Lúc trước là giả khóc, lần này thật sự đau đến phát khóc!

Bên trong cánh cửa, Vân Thành Nam trực tiếp đặt Tề Bạch Mai xuống, đè ở phía sau cửa: “Em vừa rồi muốn nói cái gì, bây giờ tiếp tục nói!”

Tề Bạch Mai dùng sức đẩy ngực Vân Thành Nam: “Nói thì nói, ai sợ ai chứ, anh cho rằng em không dám nói à, nếu anh dám làm.”

Vân Thành Nam trực tiếp ngắt lời cô: “Không phải câu này, không phải em mắng anh không phải là đàn ông sao?”

Tề Bạch Mai cứng đờ: “Anh có phải là đàn ông không?” Vân Thành Nam trầm mặt: “Em có muốn anh chứng minh cho em xem không?”

Tề Bạch Mai vừa tức giận vừa xấu hổ: “Vân Thành Nam, anh buông em ra, anh là đồ không biết xấu hổ, ngay cả những lời này mà cũng nói được, anh nhìn xem anh có chỗ nào giống bác sĩ chứ! Mình làm sai chuyện, bị em phát hiện thì dùng vũ lực trấn áp, anh..."

Vân Thành Nam nhìn cái miệng nhỏ bé đang lải nhải của cô, mắt anh nhắm lại, trực tiếp hôn lên môi cô.

Tề Bạch Mai trong nháy mắt muốn hôn mê!

Cô ấy trợn to hai mắt, khiếp sợ nhìn Vân Thành Nam.

Nhưng Vân Thành Nam nắm lấy hai cánh tay cô ấy bằng một tay, tay kia giơ lên trực tiếp vuốt ve đôi mắt của cô ấy.

Tề Bạch Mai theo bản năng nhắm mắt lại, cô ấy tức giận muốn chết, lại bị Vân Thành Nam này bá đạo hôn đến hít thở không thông, chân cũng mềm nhũn ra.

Sau khi nụ hôn chấm dứt, Tề Bạch Mai đỏ mặt trừng mắt nhìn Vân Thành Nam.



Vân Thành Nam thở hổn hển hỏi:

“Còn muốn mắng người nữa không?”

Tề Bạch Mai vẫn cứng miệng: “Anh còn có phải là con người không?”

Vân Thành Nam nhìn bộ dáng cô ấy không chịu thua, nhịn không được thở dài, đưa tay ôm cô ấy vào lòng: “Em không thể im lặng một chút nghe anh nói sao?”

Tề Bạch Mai đỏ mắt: “Anh đã nói dối em, em còn phải nghe anh nói sao?”

Vừa nghĩ đến chuyện vừa rồi, cô ấy không nhịn được đưa tay đánh Vân Thành Nam, nói: “Đều là tại anh, nụ hôn đầu tiên của em bị mất rồi!”

Trong trí tưởng tượng của Tề Bạch Mai, nụ hôn đầu tiên nhất định phải ở dưới ánh trăng, vô cùng lãng mạn lại đẹp đẽ, tuy rằng cô ấy là cô gái mạnh mẽ hoạt bất, nhưng mà cô ấy cũng có trái tim thiếu nữ nha!

Vậy mà Vân Thành Nam nhân lúc cô ấy phẫn nộ nhất lại lấy đi nụ hôn đầu tiên của cô!

Hơn nữa nhớ đến chuyện của Trình Ngọc Viện, Tề Bạch Mai tức giận tới mức muốn nổ tung.

Vân Thành Nam ôm chặt Tề Bạch Mai, tùy ý để cô ấy đánh mình, cũng không thu tay lại.

Chỉ có điều, nghe được lời này của cô ấy, sau đó anh ta vẫn cười khẽ: “Không phải trước đây em có một vị hôn phu sao, tên là Tăng Vỹ hay gì đó sao? Nụ hôn đầu tiên vẫn cơ còn à?”

Nghe được lời này, khuôn mặt Tề Bạch Mai trong nháy mắt bùng nổ, cô lập tức bộc phát khí lực, Vân Thành Nam trực tiếp bị cô ấy đẩy ra.

Cô ấy vừa tức giận vừa tủi thân: “Vân Thành Nam, anh... Anh không biết


“Anh đừng tưởng rằng anh nói như vậy thì em sẽ bỏ qua chuyện vừa rồi!”



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK