Chương 396: Người yêu chưa đủ
Bạch Cẩm Sương nhìn thấy biểu cảm này trên khuôn mặt Mặc Tu Nhân, trong lòng đột nhiên có một loại cảm giác, thật ra, Mặc Tu Nhân hình như đã biết cô đã từng thích Tân Vô Đoan.
Trong lòng cô đột nhiên có chút hoảng hốt: “Mặc Tu Nhân, anh có phải đã nghe người khác nói điều gì đó rồi không?”
Mặc Tu Nhân cũng không có giấu cô, bình tĩnh mở miệng: “Trịnh Hoài Thanh nói cho anh biết, lúc trước sở dĩ em ở bên anh ấy, là vì muốn để anh ấy làm tấm lá chắn, để từ chối một học trưởng! Nhưng người học trưởng kia là người mà em thích, em sở dĩ từ chối đối phương, là bởi vì đối phương đã có vị hôn thê, em không muốn làm kẻ thứ ba!”
Bạch Cầm Sương nghe được những lời này, sắc mặt đột nhiên trắng bệch.
Cô bình tĩnh nhìn Mặc Tu Nhân: “Mặc Tu Nhân, vậy anh tin rồi sao?”
Con người Mặc Tu Nhận lóe lên, nói: “Tin, dù sao thì, khi ai còn trẻ, sẽ thích qua vài người mà!”
Giọng nói của Bạch Cẩm Sương đanh lại, giọng nói có chút khàn: “Sau đó thì sao?
Mặc Tu Nhân nhìn thấy sắc mặt của Bạch Cẩm Sương có vẻ tái nhợt, nhịn không được duỗi tay xoa xoa khuôn mặt cô: “Đừng lo lắng như vậy, anh tin tưởng em!”
Bạch Cẩm Sương mày nhíu lại: “Nhưng mà, anh nghe người khác nói như vậy, không để ý sao?”
Cô phát hiện, trong lòng mình thật sự rất mâu thuẫn, cô đã hy vọng Mặc Tu Nhân để ý, lại hy vọng anh đừng để ý.
Loại tâm trạng phức tạp này, cô căn bản không có cách nào nói ra.
Mặc Tu Nhân trầm ngâm một lát, mở miệng nói: “Đương nhiên là để ý, nhưng mà, có một khoảng thời gian, anh không thể nào để ý đến, dù sao thì, điều đó chỉ thể hiện là đã từng là của em!”
Bạch Cẩm Sương nhìn anh: “Nhưng anh bây giờ lại bắt đầu để ý, đúng không?”.
Mặc Tu Nhân cũng không hề giấu giếm dự định của mình với Bạch Cẩm Sương, anh nói: “Đó là khi anh biết rằng người đó chính là anh trai anh, trong lòng anh không hề thoải mái, bởi vì anh phát hiện, anh ấy có sức ảnh hưởng tới em khá lớn, em nhìn xem...hôm nay em nói những lời nói đó với anh ấy, chính em cũng không vui vẻ gì, không phải sao?”
Bạch Cẩm Sương nghe được những lời này, đồng tử co lại.
Cô bình tĩnh nhìn Mặc Tu Nhân: “Em đúng thật là không vui, nhưng mà, đó cũng là có nguyên nhân của nó, anh có muốn nghe chuyện giữa em và anh trai anh không?”
Mặc Tu Nhân đột nhiên tay nắm chặt lại, nhưng mà, cơ mặt anh vẫn có chút đanh lại: “Em nói đi, anh nghe!”
Bạch Cẩm Sương hơi hơi nhấp môi: “Trước khi quả thật là em đã từng thích anh ấy, nhưng mà hiện tại, đã hoàn toàn buông bỏ rồi, hơn nữa, bọn em cũng chưa từng ở bên nhau, mối quan hệ trước kia, có lẽ chính là trạng thái trên mức tình bạn, nhưng chưa tới mức là làm người yêu!”.
Mặc Tu Nhân nghe được mấy chữ mức độ trên tình bạn, nhưng tới mức là làm người yêu, trong lòng chua xót.
Nói thật, người mà Bạch Cẩm Sương đã từng thích, nếu là người khác, có lẽ phản ứng của anh cũng không quá kích như vậy.
Nhưng Tần Vô Đoạn lại là anh trai của anh, trước đừng mối quan hệ giữa anh và Tần Vô Đoạn, chỉ là sau này, Bạch Cẩm Sương cũng sẽ thường xuyên nhìn thấy Tần Vô Đoan.
Nói thật ra, bạn gái của bạn thường xuyên nhìn thấy người mà mình đã từng thích, trong lòng bạn sẽ nghĩ như thế nào.
Đây không phải là không tin tưởng, chỉ là một cảm giác không thoải mái, chuyện thường tình giữa người với người!”
Bạch Cẩm Sương nhìn thấy sắc mặt Mặc Tu Nhân thay đổi, con người hơi lóe, cười có chút chua xót: “Mặc Tụ Nhân, em biết trong lòng anh không thoải mái!”.
Mặc Tu Nhân trầm mặc nhìn chằm chằm Bạch Cẩm Sương một hồi lâu, đột nhiên một tay kéo cô vào trong lồng ngực, giọng nói cực kì áp lực: "Hôm nay ở trong tình huống này, nếu có thêm vài lần như vậy nữa, anh sợ bản thân sẽ tổn thọ mất!”.
vậy.
Bạch Cẩm Sương nghe thấy anh nói như vậy, nhịn không được bật cười, cảm xúc nặng nề , hình như không nghiêm trọng như
Mặc Tu Nhẫn nhịn không được hôn vào tại cô: "Đồ không có lương tâm, anh khó chịu như vậy, em còn cười!”
Đáy mắt Bạch Cẩm Sương mang theo ý cười, không còn dáng vẻ khổ sở trước đó nữa, cô nhìn về phía Mặc Tu Nhân: “Bởi vì em nhìn thấy anh liền sẽ vui vẻ, thật ra, nói ra có thể anh sẽ không tin, em với anh trai anh, cứ coi như là đã từng thích, nhưng cũng là thân tình có thêm một chút tình yêu, sự ỷ lại lớn hơn động lòng!”
Mặc Tu Nhân nhướng mày nhìn cô một cái, ý bảo cô tiếp tục nói tiếp.
Bạch Cẩm Sương mím môi: “Khi em còn đi học cấp ba, lúc đó bắt đầu quen biết anh trai anh, lúc ấy, mẹ em mới qua đời không bao lâu, thái độ của bố em đối với em, đột nhiên có chuyển biến lớn, cả người em như đang sống trong bóng tối, có một lần ở trên đường em bị một đám lưu manh chặn lại, anh trai anh đã cứu em, sau này còn dạy em đánh nhau, dạy em phải làm thế nào mới có thể không bị người khác bắt nạt, sự chăm sóc của anh ấy đối với em, khiến em ở trong bóng tối thấy được ánh rạng đông, thời gian lâu dần, em khó tránh khỏi việc ỷ lại anh ấy, cứ cho là bây giờ em đã từ bỏ việc thích anh ấy, nhưng mấy năm anh ấy chăm sóc và bảo vệ em đó, đã đền bù sự thiếu hụt tình cảm gia đình cho em, sự cảm kích của em dành cho anh ấy, đời này chỉ sợ là cũng không có cách nào buông xuống, anh có hiểu không?”
Mặc Tu Nhân yên lặng nhìn Bạch Cẩm Sương, ánh mắt đen nhánh giống như mực vậy, khiến người khác không khỏi nhìn về phía con ngươi đen nhánh của anh ấy.
Hồi lâu, Mặc Tu Nhân mới khẽ thở dài một tiếng, nhẹ nhàng vuốt vuốt mái tóc của Bạch Cẩm Sương: “Bảo bối, anh tự nhiên thấy rất thương em!”
Bạch Cẩm Sương trợn tròn mắt, ngơ ngác mà nhìn Mặc Tu Nhân.
Mặc Tu Nhân tiếp tục nói: “Thật ra, anh hiểu em, cũng hiểu được lúc em bất lực nhất, được anh trai anh bảo vệ, do đó đã coi anh ấy là người thân, anh có chút hâm mộ anh trai anh, có thể ở mấy năm trước quen biết em, hơn nữa chăm sóc cho em lâu như vậy, anh lại thấy rất vui mừng, may mắn lúc ấy anh ấy lại quen biết em, nếu không, hôm nay anh lại càng đau lòng hơn, chẳng qua, về sau anh trai anh vẫn là người thân của em, dù sao thì, anh ấy là anh trai anh, chúng ta là vợ chồng, không phải sao?"
Bạch Cẩm Sương cảm động đến mức hốc mắt đều đỏ cả lên, cô nhấp môi, cố nén những giọt lệ trong mắt, trực tiếp duỗi tay ôm lấy Mặc Tu Nhân, giọng nói có chút nghẹn ngào: “Mặc Tu Nhân tại sao anh lại đối xử tốt với em như vậy!”
Mặc Tu Nhân cười nhẹ: “Đồ ngốc, nếu anh không đối xử tốt với em, em sao lại có thể thích anh!” Bạch Cẩm Sương duỗi tay xoa xoa đôi mắt, cười có chút ngốc: “Nói cũng đúng!”
Mặc Tu Nhân duỗi tay, nhẹ nhàng vuốt ve khóe mắt hồng hồng của cô, ôn nhu nói: “Về sau đừng nghĩ tới chuyện này nữa, có chuyện gì thì nói với anh, đừng giấu giếm trong lòng, anh biết em lúc nào không vui, hiếu không?”
Bạch Cẩm Sương mắt đỏ lên, gật đầu thật mạnh.
Thứ hai, Mặc Tu Nhân đi làm.
Bạch Cầm Sương nghe lời anh, đồng ý ở nhà tiếp tục nghỉ ngơi một hôm.
Buổi sáng vào lúc mười giờ hơn, Bạch Cẩm Sương mới vừa xúc cho tiểu Bạch một thìa thức ăn dành cho mèo, liền nghe thấy có người gõ cửa.
Bạch Cẩm Sương nhíu nhíu mày, có chút kinh ngạc, khu biệt thự số một Hương Uyển này, hình như rất ít người biết.
Cũng không biết là tìm Mặc Tu Nhân, hay là tìm cô.
Bạch Cẩm Sương cau mày, đi về phía cửa.
Cô vừa đi tới thềm cửa, nhìn qua lỗ nhìn trên cửa thì thấy khuôn mặt của Tống Ngọc Tiên.
Tống Ngọc Tiên hôm nay trang điểm lộng lẫy xinh đẹp, ăn một chiếc váy màu trắng, chẳng qua, nhìn kỹ là có thể phát hiện, đôi mắt của cô ấy hình như hơi sưng.
Bạch Cẩm Sương nhíu nhíu mày, mở cửa ra.
Tống Ngọc Tiên vừa vào cửa, liền mang theo dáng vẻ thần thái của chủ nhân , đi về phía phòng khách.
Bạch Cẩm Sương nhíu nhíu mày, đi qua theo, ngữ khí có chút lạnh nhạt: “Cô Tống, cô tìm ai? Cô có chuyện gì sao?”
Tổng Ngọc Tiên nghe được lời này, quay đầu nhìn thoáng qua Bạch Cẩm Sương, không quan tâm đến cô, trực tiếp đi qua bên kia ngồi xuống.
Sau đó, cô lúc này mới không nhanh không chậm ngẩng đầu nhìn về phía Bạch Cẩm Sương nói: “Đương nhiên là tìm cô rồi, Tu Nhân đi làm, tôi biết, tôi gọi điện thoại hỏi dì, hôm nay chỉ có cô ở nhà!”
Bạch Cầm Sương nhíu mày: “Vậy cô tìm tôi có chuyện gì sao?”
----------------------------