Chương 179: Chờ xem kịch vui
Vẻ mặt của Bạch Cẩm Sương đột nhiên trở
nên vô cùng khó coi: "Anh không cần phải làm
thết"
"Vậy em sẽ đến buổi gặp mặt của cựu sinh
viên chứ?” Tân Vô Đoan vẫn giọng điệu ôn nhu
không vui không giận đó.
Bạch Cẩm Sương bất lực nhắm mắt lại:
"Được, em sẽ tới!"
Anh ấy không ép buộc bản thân cô, chỉ yêu
cầu mọi người phải thuận theo ý cô, nhưng như
vậy thì Bạch Cẩm Sương càng không thể chấp
nhận được, cô chỉ có thể đồng ý tham gia bữa
tiệc họp mặt của các cựu sinh viên.
Anh ấy rất hiểu cô và biết rằng cô sẽ không
bao giờ đồng ý để mọi người bị ảnh hưởng vì bản
thân mình.
Giọng nói của Tần Vô Đoan cuối cùng mang
theo một chút ý cười: "Anh biết em sẽ không từ
chối anh mà, Cẩm Sương, anh thực sự rất muốn
gặp eml"
Bạch Cẩm Sương không biết trả lời anh ấy
như thế nào, giọng nói cứng ngắc: "Đàn anh, em
muốn đi ngủ, hẹn gặp lại anh tại bữa tiệc cựu sinh
viên!"
Tần Vô Đoan bất đắc dĩ cúp điện thoại.
Mặc Tu Nhân thấy Bạch Cẩm Sương cúp điện
thoại, ngước mắt lên liếc nhìn cô, vẻ mặt không rõ
vui buồn: "Ai vậy?"
Bạch Cẩm Sương ngồi đối diện với anh như
một học sinh tiểu học, thành thật trả lời: "Đàn
anh!"
Ánh mắt Mặc Tu Nhân trầm xuống: "Gọi điện
thoại đến làm gì?"
Đột nhiên Bạch Cẩm Sương không thể chấp
nhận cách nói chuyện này của anh, đây giống
như đang tra khảo tù nhân, cô cau mày nói: "Anh
ấy hỏi tôi có tham gia một bữa tiệc của cựu sinh
viên không!"
Sắc mặt Mặc Tu Nhân lạnh lùng, ánh mắt lóe
lên, cảm thấy được Bạch Cẩm Sương không vui,
cũng không tiếp tục chất vấn.
Giờ phút này, đột nhiên anh không thể diễn tả
tâm trạng của mình như thế nào, cũng không có
tâm trạng giải thích với Bạch Cẩm Sương về
chuyện xảy ra giữa anh và Qúy Nhiên.
Bởi vì anh đã nhìn ra, Bạch Cẩm Sương cũng
không muốn biết.
Trước đây, mọi lời cảnh cáo và coi nhẹ của
anh đối với Bạch Cẩm Sương đều là do anh không
thích.
Nhưng hiện tại, mọi lo lắng, quan tâm của anh
với Bạch Cẩm Sương đều là vì thích.
Bạch Cẩm Sương liếc nhìn Mặc Tu Nhân, cảm
nhận rõ ràng sự không vui của anh.
Cô không biết tại sao Mặc Tu Nhân đột nhiên
trở nên nóng nảy như thế nào.
Chỉ là vừa nghĩ đến cảnh Mặc Tu Nhân lao tới
để bảo vệ mình khỏi nhát chém, cô liền cảm thấy
mềm lòng, cô chủ động cho anh một bậc thang,
nói: "Anh Mặc, vừa nấy anh định nói gì với tôi vậy?"
Mặc Tu Nhân nâng mắt liếc cô một cái: 'Quên
rồi!"
Vẻ mặt Bạch Cẩm Sương có chút bối rối và
xấu hổ.
Cô suy nghĩ một chút, hít một hơi thật sâu
nhìn anh, mím môi: 'Anh Mặc, dù thế nào thì tôi
cũng thiếu anh một lời cảm tạ sâu sắc, một ngày
anh đã cứu tôi hai lần. Tôi thật sự là..."
Sắc mặt Mặc Tu Nhân đột nhiên lạnh xuống:
"Bạch Cẩm Sương, ngoài việc cảm ơn ra, em còn
có thể nói ra chuyện gì khác không?"
Bạch Cẩm Sương khó hiểu ngẩng đầu nhìn
anh: "Hả?"
Mặc Tu Nhân có thể thấy rõ, thái độ của Bạch
Cẩm Sương đối với anh tốt như vậy, hoàn toàn là
do anh đã cứu côi
Nhưng mà, điều anh muốn không phải như
vậy!
Cảm xúc vô cùng bực bội mà trước nay anh
chưa từng có: "Không có chuyện gì, tôi chỉ muốn
nói với em rằng tôi cứu em chỉ vì tôi không muốn