Chương 289: Kiên nhẫn
Mặc Tu Nhân nhìn Bạch Cẩm Sương cười vui vẻ, tức không thể đánh ra: “Tốt nhất em nên nói được làm được, được rồi, em về đi, tôi muốn đi ngủ rồi!”
Kết quả, Bạch Cẩm Sương đi tới, ngồi trên sô pha ở bên cạnh, lấy điện thoại di động ra, mở miệng nói: “Anh đi ngủ đi, tôi ở đây trồng, chờ anh hạ sốt rồi, tôi sẽ đi ngay!”.
Anh hừ nhẹ một tiếng, giọng điệu không vui: “Tùy em!”. Nói xong, anh xoay người, nằm quay lưng lại với Bạch Cẩm Sương. Vốn dĩ Mặc Tu Nhân không có ý định ngủ, anh muốn đợi đến khi Bạch Cẩm Sương đi rồi thì mới ngủ.
Kết quả sau khi anh nằm xuống thì anh đã ngủ thiếp đi vì uống thuốc.
Ngày hôm sau, khi Mặc Tu Nhân tỉnh lại, nhìn thấy Bạch Cẩm Sương cuộn mình trên sô pha, nhắm mắt tựa lưng vào sô pha, trong tay còn cầm nhiệt kế điện tử.
Giờ khắc này, Mặc Tu Nhân nói thể nói lên tâm trạng của mình là sao, anh nhìn chằm chằm Bạch Cẩm Sương, biểu cảm phức tạp lại ôn nhu.
Bạch Cẩm Sương mở mắt ra, ngay lập tức nhìn thấy Mặc Tu Nhân đang nhìn cô.
Biểu cảm của cô lập tức có bút không tự nhiên: “Anh nhìn chằm chằm tôi làm gì?”
Mặc Tu Nhân quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, sắc mặt có chút bối rối: “Em nghĩ nhiều rồi, tôi chỉ là đang nghĩ, sao em lại ngủ ở đó thôi!”
Bạch Cẩm Sương đứng lên, duỗi duỗi thắt lưng, chỉ cảm thấy đau cổ dữ dội: “Tôi vốn là định quay về ngủ, lần cuối cùng đo nhiệt cho anh, nhiệt vẫn còn còn ở mức là 37.8, tôi vốn nghĩ là để đợi thử lại lần nữa, lại giảm một chút thì sẽ trở về phòng, ai biết được vừa ngủ một cái thì đã ngủ thẳng đến bây giờ rồi!”.
Mặc Tu Nhân nhìn trên mặt Bạch Cẩm Sương có chút mệt mỏi, trong lòng có chút không vui: “Em không cần cẩn thận từng li từng tí như vậy, tôi chỉ là bị sốt mà thôi, coi như là thật sự bị bệnh, tĩnh dưỡng vài ngày là được, em không cần tốn công tốn sức chăm sóc như vậy!” .
Bạch Cẩm Sương nhíu mày, không hiểu tại sao Mặc Tự Nhiên lại nói như vậy, vẻ mặt có chút không phản bác: “Vậy làm sao mà được, anh là bởi vì tôi nên mới bị thương mà!”.
Mặc Tu Nhân nhíu mày, ánh mắt có chút trầm xuống: “Bạch Cẩm Sương, nếu như em bởi vì tôi vì em mà bị thương nên mới cẩn thận chăm sóc tỉ mỉ tôi như vậy thì không cần thiết đâu!”
Mặc Tu Nhân nói xong thì trực tiếp xuống giường, mở cửa đi vào phòng tắm, chặn Bạch Cẩm Sương ở bên ngoài.
Vẻ mặt của Bạch Cẩm Sương mơ hồ nghe tiếng nước trong phòng tắm, có chút mờ mịt, cô lại làm sai cái gì rồi sao?
Tâm tư của đàn ông thật sự rất khó đoán mà!
Mặc dù Mặc Tu Nhân có vẻ ghét nhìn thấy cô, nhưng nghĩ đến vết thương của Mặc Tu Nhân không thể chạm vào nước, Bạch Cẩm Sương vẫn cảm chịu đứng ở cửa phòng tắm dặn dò: “Đừng để vết thương chạm vào nước, sẽ lây nhiễm đấy!”
Giọng nói của Bạch Cẩm Sương rất lớn, Mặc Tu Nhân lẽ ra là nghe thấy rồi.
Kết quả, anh cũng đã không trả lời. Bạch Cẩm Sương nhìn chằm chằm cửa phòng tắm, con ngươi lóe lên, bất đắc dĩ thở dài, xoay người rời đi.
Bạch Cẩm Sương rửa mặt xong xuống lầu, mới phát hiện Mặc Tu. Nhân đã ra ngoài rồi.
Nghĩ đến tay của Mặc Tu Nhân vẫn còn bị thương thế mà còn đi ra ngoài, Bạch Cẩm Sương không thể không lo lắng, kết quả, cô gọi điện thoại cho Mặc Tu Nhân nhưng không có ai nghe máy.
Cô chỉ có thể gọi điện thoại cho Triệu Văn Vương: “Anh có ở cùng Mặc... Tổng giám đốc Mặc không?”
Triệu Văn Vương ngược lại rất kiên nhẫn: “Cô Bạch, hôm nay tổng giám đốc Mặc còn phải trấn an người nhà Lăng Như Yến, điều tra vụ án này, có lẽ rất bận rộn, giờ tôi đang ở cùng với anh ấy!”
“Bach Cẩm Sương mím môi: “Tôi có thể nói hai câu với tổng giám đốc Mặc không?”.
Đầu bên kia, Triệu Văn Vương nhìn Mặc Tu Nhân, dùng âm môi từ từ nói: “Tổng giám đốc Mặc, cô Bạch muốn nói chuyện với anh!”
Mặc Tu Nhân trầm giọng, giọng điệu tựa hồ chẳng tốt tẹo nào: “Không có thời gian!”.
Giọng điệu của Triệu Văn Vương có chút xin lỗi: “ Cô Bạch, tổng giám đốc Mặc bây giờ rất bận, hay là cô chờ đến khi anh ấy có thời gian rồi nói sau!"
Bạch Cẩm Sương có chút phiền não nhéo nhéo tại mình: “Được rồi, tôi biết rồi, anh chăm sóc tốt cho tổng giám đốc Mặc, tay anh ấy bị thương, anh để ý một chút, bảo anh ấy đừng để cho vết thương thêm nghiêm trọng!”.
Triệu Văn Vượng liên tục đáp: “Được rồi, cô Bạch, cô yên tâm, tôi nhất định sẽ chăm sóc tốt cho tổng giám đốc Mặc mà!” .
Triệu Văn Vương vừa cúp điện thoại thì nhìn thấy Mặc Tu Nhân đang nhìn chằm chằm anh ta.
Triệu Văn Vương bị Mặc Tu Nhân nhìn có chút sợ sệt: “Tổng giám đốc Mặc, anh... Có việc gì không?” Giọng nói của Mặc Tu Nhân có chút trầm xuống: “Cô ấy đã nói gì với
cậu?”
Triệu Văn Vương có chút bất đắc dĩ, anh ta coi như đã nhìn ra rồi, tuy rằng tổng giám đốc Mặc không nhận điện thoại của Bạch Cẩm Sương nhưng mà vẫn là đặc biệt quan tâm Bạch Cẩm Sương nói cái gì!
Đây chính kiểu miệng không đúng với lòng điển hình mà, nếu anh đã muốn biết như vậy, sao không tự mình nói chuyện với cô Bạch đi chứ!
Tuy rằng khiếu nại trong lòng nhưng Triệu Văn Vương vẫn thành thật đem những lời Bạch Cẩm Sương nói lại một lần.
Mặc Tu Nhân nghe được Bạch Cẩm Sương bảo Triệu Văn Vương chăm sóc mình, nhịn không được hừ nhẹ một tiếng, biểu tình có chút không được tự nhiên: “Tôi biết mà, ngoại trừ vết thương thì cô ấy không có chút gì quan tâm đến tôi cả!” Vẻ mặt Triệu Văn Vương mơ hồ!
Bạch Cẩm Sương cúp điện thoại, không nhịn được thở dài, là ai nói lòng người phụ nữ, mò kim đáy biển, cô nhất định phải đi lý luận với đối phương mới được, đây rõ ràng là lòng đàn ông như kim đáy biển mà!
Cô biết rõ Mặc Tu Nhân không vui rồi, nhưng không biết anh rốt cuộc là vì cái gì mà không vui mà!
Bạch Cẩm Sương buồn bực bĩu môi, ăn chút cháo rồi đi ra ngoài đón Lâm Kim Thư.
Tối hôm qua có hơi muộn nên không có chuyến bay, Lâm Kim Thư đến sân bay lúc chín rưỡi sáng.
Lúc này thời gian đã gần đúng rồi, Bạch Cẩm Sương liền chạy tới sân bay.
Nhìn thấy Lâm Kim Thư bước ra khỏi lối đi an toàn, Bạch Cẩm Sương đột nhiên cảm thấy Lâm Thanh Tuấn đối với Lâm Kim Thư mà nói thì đã là một quá khứ rồi.
Bởi vì Lâm Kim Thư đã cải thiện sự suy sụp trước đó, khuôn mặt nhỏ bé tuy lạnh như băng, nhưng cả người lại toát lên một nghị lực sống.
Chẳng qua, khi Lâm Kim Thư vừa đi tới trước mặt Bạch Cẩm Sương, Bạch Cẩm Sương còn chưa nói chuyện với cô ấy, bên cạnh đột nhiên vang lên một giọng nói cà lơ phất phơ: “Kim Thư, surprise!” .
Bạch Cẩm Sương trợn tròn mắt: “Sao anh lại ở đây?”
Cô rõ ràng không nói cho Cảnh Hạo Đông biết về chuyến bay của Lâm Kim Thư mà!
Cảnh Hạo Đông cười tủm tỉm nhìn chằm chằm Lâm Kim Thư, nhếch môi nói: “Đương nhiên là dựa vào năng lực của mình tra ra rồi!”
Lâm Kim Thư nhíu mày nhìn Cảnh Hạo Đông, ngược lại cô ấy không chán ghét Cảnh Hạo Đông.
Chỉ có điều, lúc trước uống rượu, Cảnh Hạo Đông biểu hiện ra tình ý làm dọa đến cô ấy.
Bây giờ cô ấy chỉ muốn sống một cuộc sống đơn giản, cũng không muốn yêu đương, cho nên mới trốn Cảnh Hạo Đông. Chỉ là cô ấy không ngờ rằng gã này lại kiên trì như vậy.
Trong lòng Bạch Cẩm Sương biết rõ, Lâm Kim Thư ra ngoài để giải tỏa tâm trạng, chính là vì tránh mặt Cảnh Hạo Đông, muốn để anh ta nhiệt tình tiêu tán một chút.
Lại không nghĩ tới, Cảnh Hạo Đông thoạt nhìn dường như không hề bị ảnh hưởng chút nào.
Bạch Cẩm Sương nhíu mày nhìn Cảnh Hạo Đông: “Tôi phải đưa Kim Thư đến đồn cảnh sát để khôi phục video giám sát, anh đừng đi nữa!” Cảnh Hạo Đông nhíu mày, cười nói: “Muốn đi, Tu Nhân bảo tôi đi cùng hai người, bảo vệ hai người, bằng không, cậu ấy không yên tâm!”.
Bạch Cẩm Sương nghĩ đến thái độ buổi sáng của Mặc Tu Nhân, nửa tin nửa ngờ nhìn Cảnh Hạo Đông: “Anh nói thật?”.
Vẻ mặt Cảnh Hạo Đông ngay thẳng: “Đương nhiên là thật rồi, cô nhìn tôi giống như người lừa gạt sao?”
Bach Cẩm Sướng không lên tiếng, Lâm Kim Thư không chút khách khí lạnh lùng nói: “Tôi thấy bộ dạng anh so với ai cũng giống như kẻ lừa đảo!”