Chương 275: Cây ở bên kia
Bạch Cẩm Sương lên lầu thay một bộ đồ thường rồi lại đi xuống. Cô liếc mắt một cái đã nhìn thấy Sở Tuấn Thịnh vô cùng chói mắt đang ngồi trên sofa. Cô đi tới:"Đi thôi! Trước khi tan họp thì trở về vừa hay đủ thời gian ăn cơm trưa!"
Sở Tuấn Thịnh cười gật đầu, lúc ra khỏi khách sạn, mái tóc đỏ tươi dưới ánh mặt trời của anh. ta nhìn càng thêm chói mắt.
Vẻ mặt Sở Tuấn Thịnh phóng đãng, không chịu gò bó như một tên lưu manh thứ thiệt..
Nếu như Bạch Cẩm Sương không biết rõ cách làm người của Sở Tuấn Thịnh từ trước thì nhất định sẽ cách xa anh, thế nhưng bây giờ, từ khi Sở Tuấn Thịnh ra tay cứu cô, cô đã xem anh như bạn bè.
Cô biết, mặc dù Sở Tuần Thịnh có chút lưu manh nhưng anh sống rất có tình có nghĩa.
Trên đường đến quán ăn thì đột nhiên Bạch Cẩm Sương nhớ ra, lúc anh đến tìm cô hình như là từ bên ngoài đi vào.
Cô tò mò nhìn Sở Tuấn Thịnh ở bên cạnh:"Đúng rồi, anh ở nơi nào trên núi vậy?"
Sở Tuấn Thịnh chỉ tay về phía đám rừng nằm bên cạnh khách sạn Ôn Tuyền trên núi Minh Tuyền:"Ở bên đó, cách một đoạn khá xa có một ngôi biệt thự tư nhân, tôi sẽ ở đó!"
Bạch Cẩm Sương gật gật đầu tỏ ý đã hiểu, cô đoán, Sở Tuấn Thịnh nhất định sẽ không ở trong khách sạn Ôn Tuyền.
Sở Tuấn Thịnh đột nhiên nhìn Bạch Cẩm Sương, nói:"Thật ra thì, biệt thự bên đó mặc dù thuộc sở hữu tư nhân nhưng cũng nằm chung trong kế hoạch kiến tạo với núi Minh Tuyền và khách sạn Ôn Tuyền!"
Bạch Cẩm Sương hiểu ra:"Ý anh là, ngôi biệt thự tư kia cùng với núi Minh Văn và Ôn Tuyền quán đều thuộc cùng một nhà phát triển!".
Khóe môi Sở Tuấn Thịnh khẽ nhếch lên, thưởng cho cô một ánh mắt khen ngợi:"Đúng vậy, đều do Tần gia đầu tư!".
Cẩm Bạch Sắt sửng sốt một hồi, sắc mặt khẽ thay đổi:"Tần Vô Đoan?"
Sở Tuần Thịnh cười cười, anh ta ừ một tiếng, nói:"Em biết Tần Vô Đoan? Vậy em có biết nhà họ Tân với nhà họ Mặc..."
Sở Tuấn Thịnh chưa nói hết câu thì đã nghe thấy có người gọi Bạch Cẩm Sương.
Anh ta và Bạch Cẩm Sương cùng xoay người lại thì đã trông thấy Mặc Tu Nhân đứng cách bọn họ một khoảng không xa, Triệu Văn Vương đứng kế bên, hình như đang báo cáo với anh ta.
Bạch Cẩm Sương hơi ngạc nhiên:"Tổng giám đốc Mặc, trợ lý Triệu!" .
Mặc Tu Nhận thấy Bạch Cẩm Sương đi chung với Sở Tuấn Thịnh thì nhíu chặt chân mày, đang định nói gì đó.
Đột nhiên, Doãn Nhược Liên từ một con ngõ nhỏ bước tới cười nói:"Tổng giám đốc Mặc, phong cảnh trên núi này thật đẹp!"
Bạch Cẩm Sương nhìn thấy Doãn Nhược Liên thì vẻ mặt cứng đờ.
Hình như Doãn Nhược Liên nói hết câu mới nhìn thấy Bạch Cẩm Sương, cô dùng vẻ mặt mập mờ nhìn Bạch Cẩm Sương và Sở Tuấn Thịnh sau đó mới nói một cách thâm ảo:"Thì ra quan hệ giữa nhà thiết kế Bạch và sếp Sở lại tốt như vậy!".
Bạch Cẩm Sương cảm thấy có chút không vui, giọng lạnh tanh nói:"Tổng giám đốc Mặc, nãy. anh gọi tôi có việc gì không?"
Mặc Tu Nhân vô cùng chướng mắt khi thấy Bạch Cẩm Sắc và Sở Tuần Thịnh đứng cạnh nhau, anh trầm giọng nói:"Không có gì, tôi chỉ muốn hỏi xem em đang làm gì, công ty nên có trách nhiệm đảm bảo an toàn cho nhân viên, thế nên đừng chạy lung tung!" Bạch Cẩm Sương cắn cắn môi:"Cảm ơn lời nhắc nhở của tổng giám đốc Mặc, tôi sẽ cẩn thận, chỉ là đi dạo quanh đây mà thôi, công ty cũng không thể bắt toàn bộ nhân viên trong công ty ở trong khách sạn suốt mà!!"
Vẻ mặt Mặc Tu Nhần hơi cứng nhắc, nói rất khó nghe:"Công ty bỏ tiền ra cho mọi người đến đây vui chơi là để nhân viên trong công ty có cơ hội giao lưu với nhau nhiều hơn chứ không phải đến đây để giao lưu tình cảm với người ngoài công ty!".
Bạch Cẩm Sương cảm thấy Mặc Tu Nhân có người đẹp bên cạnh nên nhìn thấy cô thì chướng mắt, muốn gây phiền toái cho cô.
Vẻ mặt cô hơi khó chịu:"Tôi biết rồi, lát nữa tôi sẽ trở về!" Bạch Cẩm Sương nói xong thì nhìn Sở Tuấn Thịnh nói:"Sở Tuấn Thịnh, chúng ta đi thôi!"
Sở Tuấn Thịnh đứng ngoài xem trò vui khi nghe thấy Bạch Cẩm Sương gọi tên mình thì cười khẽ, anh lập tức quay lưng đi theo Bạch Cẩm Sương, bàn tay để phía sau giơ ngón giữa về phía Mặc Tu Nhân.
Trên gương mặt tuấn tú của Mặc Tu Nhân hiện lên vẻ hung ác. Doãn Nhược Liên chớp chớp mắt nói:" Tổng giám đốc Mặc, không khí trên núi rất trong lành hay là chúng ta cũng đi dạo đi!"
Mặc Tu Nhân cứng rắn nói:"Ý kiến này rất hay!" Vừa dứt lời anh nhìn qua Triệu Văn Vương:"Có việc gì chờ tôi trở lại rồi nói!"
Mặc Tu Nhân nói xong thì nhanh chóng đi về phía Bạch Cẩm Sương và Sở Tuấn Thịnh mới rời đi.
Trong đáy mắt Doãn Nhược Liên lóe lên một ý cười sâu xa, nếu Mặc Tu Nhân vì Bạch Cẩm Sương mà từ chối cô ta.
Thì cô ta sẽ để Mặc Tu Nhân nhìn thấy cảnh Bạch Cẩm Sương đối xử ân cần, niềm nở với người đàn ông khác như thế nào, trước mắt mọi chuyện đều suôn sẻ.
Nói thật, trước đây cô ta cũng không ngờ rằng Bạch Cẩm Sương lại có bản lĩnh này, có thể câu dẫn được Mặc Tu Nhân còn có thể thiết lập mối quan hệ tốt đẹp với Sở Tuần Thịnh.
Mặc Tu Nhân đi phía sau Sở Tuấn Thịnh và Bạch Cẩm Sương.
Sở Tuần Thịnh vốn rất mẫn cảm, anh ta nhanh chóng phát hiện có người đi phía sau, hơn nữa. hình như đối phương cũng không có ý định che dấu gì cả.
Anh hơi quay đầu đã trong thấy khuôn mặt đen ngòm của Mặc Tu Nhân. Trong mắt Sở Tuấn Thịnh toát lên vẻ lạnh lẽo.
Anh ta cười rồi cố ý đưa tay lấy một cái lá trên đầu Bạch Cẩm Sương xuống, nói:"Nhìn này, có lá vướng lên tóc em!"
Bạch Cẩm Sương còn đang mải suy nghĩ về những chuyện xảy ra ban nãy nên giọng nói có chút buồn rầu:"Vậy sao? Tôi không chú ý!".
Bàn tay của Mặc Tu Nhân đứng cách đó không xa lập tức nắm chặt, anh hận không thể ngay lập tức chặt bàn tay Sở Tuấn Thịnh xuống cho chó ăn.
Bạch Cẩm Sương nhớ lúc nãy Sở Tuấn Thịnh tính nói gì đó với cô nhưng bị Mặc Tu Nhân cắt ngang, cô nhìn Sở Tuần Thịnh:"Này anh muốn nói gì với tôi?"
Sở Tuần Thịnh nghe cô hỏi thế thì do dự một chút rồi cười nói:"Không có gì!"
Anh đột nhiên đổi ý, anh không muốn Bạch Cẩm Sương và Mặc Tu Nhân có liên quan gì đến nhau thế nên không muốn có biết quá nhiều chuyện của Mặc Tự Nhân..
Bạch Cẩm Sương thấy Sở Tuấn Thịnh không muốn nói nên cũng không hỏi nữa.
Sở Tuấn Thịnh thỉnh thoảng sẽ tìm cơ hội nói chuyện với Bạch Cẩm Sương nhưng Bạch Cẩm Sương lại thấy trong lòng có chút bất an.
Bọn họ cứ men theo con đường đi thẳng lên đài quan sát trên đỉnh núi, lúc Bạch Cẩm Sương quay đầu lại ngắm phong cảnh thì nhìn thấy Mặc Tu Nhân và Doãn Nhược Liên đang đứng cách đó không xa.
Doãn Nhược Liên vờ như mất thăng bằng, kéo cánh tay rồi tựa vào ngực anh:"Ui da, tổng giám đốc Mặc, chân em đau!"
Mặc Tu Nhân bị Doãn Nhược Liên kéo tay, hàng lông mày nhíu chặt:"Chân đau thì tự mình trở về đi, chẳng lẽ cô còn muốn tôi cũng có?"
Doãn Nhược Liên giả vờ đáng thương nhìn Mặc Tu Nhân:"Sao tôi lại dám làm thể chứ, chỉ có điều, tổng giám đốc Mặc có thể đỡ tôi chút không, để tôi gọi một cuộc điện thoại".
Mặc Tu Nhân lạnh nhạt nhìn cô ta:"Tôi không hết cô xuống đất đã là rất nể mặt cô rồi, Doãn Nhược Liên, sự kiên nhẫn của tôi có hạn, muốn đỡ chứ gì, ở bên cạnh có gốc cây kìa, tránh xa tôi
ra!"
Sắc mặt Doãn Nhược Liên thay đổi liên tục, lúc trắng lúc xanh, cô ta chưa từng gặp người đàn ông không hiểu cái gì gọi là lãng mạn như anh ta.
Cuối cùng cô ta chấp nhận số mệnh tìm một cái cây cách Mặc Tụ Nhân không xa để dựa vào, cô đứng bằng một chân tay cầm điện thoại gọi cho trợ lý.
Mặc dù chân cô ta không bị thương thế nhưng đã diễn thì phải diễn cho trọn vai.
Bạch Cẩm Sương ngắm một phong cảnh một lúc, lại nghĩ đến Mặc Tu Nhân và Doãn Nhược Liên cũng đang ở gần đây thì bực bội trong lòng, chẳng còn tâm trạng đầu mà ngắm cảnh nữa.
Cô lạnh nhạt nói với Sở Tuần Thịnh một câu:"Chúng ta về thôi!". Sờ Thịnh nhếch mép cười:"Vậy thì về thôi!". Mặc Tu Nhận thấy hai người quay về thì chân tay luống cuống, không biết phải làm sao. Doãn Nhược Liên dù sao cũng từng bày rất nhiều trò thế nên tốt xấu gì cũng nhìn ra được sự thay đổi cho dù nhỏ nhất trên gương mặt người khác.
Cô ta vừa thấy vẻ mặt Mặc Tu Nhân có chút khác lạ thì ngay lập tức tìm lý do giải vây cho anh, cô ta ôn nhu nói:"Tổng giám đốc Mặc, phong cảnh ở đây thật là đẹp, anh chụp giúp tôi một tẩm được không?"