Chương 435: Không kiêng kị gì
Con ngươi Bạch Cẩm Sương lấp lóe, cuối cùng vẫn cùng đi theo.
Trên xe, Bạch Cẩm Sương hỏi Lâm Kim Thư: “Lâm Kim Thư, cậu biết rõ mà, Quân Mạch trong lời của Lam Hiểu Yên cùng Quân Mạch mà tớ nói khẳng định là cùng một cái, còn đi cùng cô ta làm cái gì? Tớ không có thời gian nghe bọn họ ở đó hư tình giả ý!”
Thanh âm Lâm Kim Thư thanh lãnh: “Dù sao cũng là nhàn rỗi mà, đi nhìn một chút xem đến cùng cô ta muốn ầm ĩ ra cái gì, không phải chỉ là muốn khoe khoang thôi sao, chúng ta dựng cho cô ta một cái sân khấu diễn kịch, để cô ta thỏa thích mà hát hí khúc!”
Bạch Cẩm Sương bất đắc dĩ lắc đầu nhìn Lâm kím Thư: “Cậu có phải vẫn còn đang tức giận vì những lời cô ta nói tớ không. Kỳ thật tớ cũng không tức giận, không cần thiết. Dù sao sau khi tốt nghiệp, chúng ta cũng không có giao lưu gì với cô ta!”
Lâm Kim Thư mím môi: “Tớ không có tức giận!”
Cô ấy chỉ là nhìn không quen người khác nói Bạch Cẩm Sương. Lần này cô ấy mà không cho Lam Hiểu Yên một giáo huấn thật dài thì không được!
Bạch Cẩm Sương không biết, lúc Lâm Kim Thư cơm nước xong liền gửi một tin nhắn cho Cảnh Hạo Đông, để anh ta gọi Mặc Tu Nhân cùng nhau đi câu lạc bộ Quân Mạch.
Một đoàn người đi đến câu lạc bộ Quân Mạch.
An Thiệu Huy, đối tượng của Lam Hiểu Yên thuê một gian phòng riêng, là phòng riêng cấp tám. Nói thật, còn không bằng Tăng Vỹ trước kia, tốt xấu cũng thuê được đến phòng riêng cấp sáu.
Chỉ thế này còn khiến An Thiệu Huy phải phí sức lực rất lớn mới đổi được quyền hạn hội viên từ phòng riêng cấp chín lên thành phòng riêng cấp tám, chuyên dùng để giữ mặt mũi cho Lam Hiểu Yên.
Mọi người gọi rượu, rượu quá tam tuần, mọi người đều hăng hái lên.
Ca hát, chơi bài, nói chuyện cũng biến thành không kiêng kỵ gì.
“Bạch Cẩm Sương, công việc tại trang sức Hằng Vinh của cậu thế nào?” Có bạn học hỏi.
Bạch Cẩm Sương nhìn đối phương một chút: “Cũng được!”.
Đối phương nở nụ cười: “Cũng được thì tính là gì, cậu cũng đừng bị đánh sưng mặt mà vẫn giả vờ mập mạp trước mặt bạn học. Nếu như không được thì có thể đến công ty của bạn trai Lam Hiểu Yên, Lam Hiểu Yên nói, công ty bạn trai cậu ấy ở Minh Thành đang tuyển người, cũng làm về trang sức. Sau khi cậu đến, đãi ngộ cho cậu khẳng định sẽ tốt hơn ở trang sức Hằng Vinh một chút!”
Bạch Cẩm Sương nhíu mày: “A, làm sao cậu biết đãi ngộ sẽ tốt hơn Hằng Vinh? Cậu cũng biết đãi ngộ của tôi tại Hằng Vinh, hay công ty là do cậu mở, cậu có thể vô điều kiện nâng đãi ngộ cho tôi?”
Bạch Cẩm Sương vừa nói xong, mặt đối phương lập tức đỏ lên một mảng, thẹn quá hóa giận nói: “Bạch Cẩm Sương, tốt xấu cũng là bạn học với nhau, cậu không đến thì không đến, làm gì phải oán giận người khác như thế!”
Khuôn mặt Bạch Cẩm Sương không có biểu tình gì: “Đúng vậy, tốt xấu gì cũng từng là bạn học, lúc nói chuyện cứ phải vòng vo, vòng vo như vậy có tác dụng gì?”
Đối phương tức giận muốn ném luôn bình rượu, bị Lam Hiểu Yên kịp thời ngăn cản: “Uầy, cậu chớ so đo với Cẩm Sương. Thời điểm Cẩm Sương còn học đại học thì tính tình thế này, mọi người họp lớp, cậu đừng ầm ĩ quá khó coi!”
Người kia hừ lạnh một tiếng: “Là tôi ầm ỹ quá khó coi hay là cậu ta ầm ỹ quá khó coi, cũng không biết là làm sao vào được Hằng Vinh. Cho chút mặt mũi lại thật đúng là tự đề cao bản thân!”
Ánh mắt Bạch Cẩm Sương lạnh xuống: “Trương Khánh Toàn, chú ý lời nói của cậu!”
An Thiệu Huy hứa hẹn để Trương Khánh Toàn vào công ty làm giám đốc bộ phận thiết kế, Trương Khánh Toàn căn bản không thèm để Bạch Cẩm Sương vào mắt: “Tôi cứ không chú ý ngôn từ đó, thì làm sao? Bạch Cẩm Sương, cậu có thể làm gì tôi? Cậu cho rằng mình là ai, cho thể diện mà lại không cần!”
Bầu không khí trong phòng nháy mắt trở nên lúng túng.
Trương Khánh Toàn vừa mới dứt lời, cửa phòng liền bị đẩy ra.
An Thiệu Huy không vui: “Mang đồ lên mà không biết gõ cửa sao?”
Mặc Tu Nhân không nhanh không chậm đi từ cửa vào: “Tôi cho tới bây giờ còn không biết là trên địa bàn của mình, đến tìm vợ của mình mà còn cần gõ cửa đấy.”
Tất cả mọi người sửng sốt.
“Anh là ai?”
“Ai là vợ của anh?”
Trong lòng mọi người đều có nghi vấn không giống nhau.
Cảnh Hạo Đông đứng bên cạnh Mặc Tu Nhân, bộ mặt hồ ly nở nụ cười xem kịch.
Lâm Kim Thư nói với anh ta, chỉ cần đưa Mặc Tu Nhân tới thì sẽ cho anh ta một cơ hội giải thích, anh ta đương nhiên phải tận hết sức lực làm thật tốt!
Mặc Tu Nhân nhàn nhã đi đến bên cạnh Bạch Cẩm Sương, ánh mắt không mang chút cảm xúc nào nhìn vào Trương Khánh Toàn: “Tôi là ai không quan trọng, nhưng Bạch Cẩm Sương là vợ tôi. Vừa rồi chính là cậu mắng cô ấy?”
Trương Khánh Toàn ở dưới cái nhìn của Mặc Tu Nhận liền cảm thấy rất có áp lực: “Tôi... tôi mắng cậu ta cái gì, tôi chỉ là ăn ngay nói thật”
Nụ cười của Mặc Tu Nhân không chạm tới đáy mắt: “Ăn ngay nói thật? Cậu là người đầu tiên dám ở trước mặt tôi, nói vợ của tôi như vậy?
Trương Khánh Toàn nhìn đám người xung quanh không dám nói lời nào, không muốn bị mất mặt, kiên trì nói: “Vì sao tôi lại không dám nói, nếu không phải Bạch Cẩm Sương làm sại trước, tôi làm sao phải nói cậu ta!”
Mặc Tu Nhân quay đầu nhìn về phía Bạch Cẩm Sương: “Bà xã, em đã làm sai trước?”
Nếu Mặc Tu Nhân đã đến, Bạch Cẩm Sương cũng nhìn ra được anh muốn dạy dỗ Trương Khánh Toàn, cô tự nhiên sẽ không cản trở.
Cô mặt không biểu tình mở miệng: “Loại người tự cho là đúng này, mặc kệ là làm sai chuyện gì đều cho là người khác làm sai!”.
Mặc Tu Nhân nhìn về phía Trương Khánh Toàn, nụ cười kia khó hiểu mà khiến Trương Khánh Toàn hốt hoảng trong lòng.
Anh nói: “Nếu vợ tôi nói là lỗi của cậu, vậy tôi liền không khách khí!”
Anh dứt lời thì hô một tiếng: “Triệu Văn Vương!”
Triệu Văn Vương biết Mặc Tu Nhân tới, ngay lập tức tới của phòng đứng chờ: "Tổng giám đốc Mặc!”
Mặc Tu Nhân chậm rãi sửa sang ống tay áo: “Ném người này ra ngoài cho tôi!”
Trương Khánh Toàn mở to hai mắt, xin giúp mà đỡ nhìn An Thiệu Huy cùng Lam Hiểu Yên.
Lần này dù sao cũng là Lam Hiểu Yên tổ chức, tự nhiên không thể để cho Mặc Tu Nhân cứ như vậy ném người ra, vậy mặt mũi cô ta chẳng phải là mất hết sao.
Cô ta cũng đã nhìn ra, thân phận người tàn ông trước mặt này không tầm thường. Đáng tiếc cô ta không biết Mặc Tu Nhân, chỉ biết kỳ danh chứ chưa thấy mặt.
Cô ta bước nhanh lên lôi kéo An Thiệu Huy, ngăn lại trước mặt Trương Khánh Toàn.
“Vị này, hãy nể mặt tôi và bạn trai tôi. Trương Khánh Toàn mắng Bạch Cẩm Sương hoàn toàn là cậu ấy không đúng, chúng tôi sẽ nói cậu ta. Nhưng mà buổi họp lớp đang yên lành, anh ném cậu ấy ra, cái này khiến mặt mũi mấy người chúng tôi để ở đâu!”
Mặc Tu Nhân nhìn thoáng qua Bạch Cẩm Sương.
Bạch Cẩm Sương căn bản không biểu lộ gì, giống như chuyện trước mắt không có quan hệ gì với cô.
Tính tình của Bạch Cẩm Sương vốn lạnh lùng, nhất là đối với những người tự cho là quan hệ thân cận này!
Mặc Tu Nhận lĩnh hội được ý tứ của bà xã nhà mình, nhếch môi nói: “Nếu như tôi nhất định phải ném ra thì sao?”
Lam Hiểu Yên kéo cánh tay An Thiệu Huy, ra hiệu anh ta nói chuyện.
An Thiệu Huy đi lên phía trước một bước: “Này anh, nơi này là câu lạc bộ Quân Mạch, ông chủ phía sau thân phận thần bí, bối cảnh cường đại, anh không thể làm loạn!”
Nghe nói như thế, Cảnh Hạo Đông nhịn không được nắm tay thành quyền đặt lên chóp mũi, cố nén ý cười điên cuồng trong lòng mình.
Nụ cười trên mặt Mặc Tu Nhân càng sâu: “Nếu như tôi nhất định muốn làm loạn thì sao?”
An Thiệu Huy mím môi: “Vậy đến lúc đó, anh bị người ngăn lại cũng đừng trách tôi không nhắc nhở anh!”
Trương Khánh Toàn nhìn đám người xung quanh không dám nói lời nào, không muốn bị mất mặt, kiên trì nói: “Vì sao tôi lại không dám nói, nếu không phải Bạch Cẩm Sương làm sại trước, tôi làm sao phải nói cậu ta!”
Mặc Tu Nhân quay đầu nhìn về phía Bạch Cẩm Sương: “Bà xã, em đã làm sai trước?”
Nếu Mặc Tu Nhân đã đến, Bạch Cẩm Sương cũng nhìn ra được anh muốn dạy dỗ Trương Khánh Toàn, cô tự nhiên sẽ không cản trở.
Cô mặt không biểu tình mở miệng: “Loại người tự cho là đúng này, mặc kệ là làm sai chuyện gì đều cho là người khác làm sai!”.
Mặc Tu Nhân nhìn về phía Trương Khánh Toàn, nụ cười kia khó hiểu mà khiến Trương Khánh Toàn hốt hoảng trong lòng.
Anh nói: “Nếu vợ tôi nói là lỗi của cậu, vậy tôi liền không khách khí!”
Anh dứt lời thì hô một tiếng: “Triệu Văn Vương!”
Triệu Văn Vương biết Mặc Tu Nhân tới, ngay lập tức tới của phòng đứng chờ: "Tổng giám đốc Mặc!”
Mặc Tu Nhân chậm rãi sửa sang ống tay áo: “Ném người này ra ngoài cho tôi!”
Trương Khánh Toàn mở to hai mắt, xin giúp mà đỡ nhìn An Thiệu Huy cùng Lam Hiểu Yên.
Lần này dù sao cũng là Lam Hiểu Yên tổ chức, tự nhiên không thể để cho Mặc Tu Nhân cứ như vậy ném người ra, vậy mặt mũi cô ta chẳng phải là mất hết sao.
Cô ta cũng đã nhìn ra, thân phận người tàn ông trước mặt này không tầm thường. Đáng tiếc cô ta không biết Mặc Tu Nhân, chỉ biết kỳ danh chứ chưa thấy mặt.
Cô ta bước nhanh lên lôi kéo An Thiệu Huy, ngăn lại trước mặt Trương Khánh Toàn.
“Vị này, hãy nể mặt tôi và bạn trai tôi. Trương Khánh Toàn mắng Bạch Cẩm Sương hoàn toàn là cậu ấy không đúng, chúng tôi sẽ nói cậu ta. Nhưng mà buổi họp lớp đang yên lành, anh ném cậu ấy ra, cái này khiến mặt mũi mấy người chúng tôi để ở đâu!”
Mặc Tu Nhân nhìn thoáng qua Bạch Cẩm Sương.
Bạch Cẩm Sương căn bản không biểu lộ gì, giống như chuyện trước mắt không có quan hệ gì với cô.
Tính tình của Bạch Cẩm Sương vốn lạnh lùng, nhất là đối với những người tự cho là quan hệ thân cận này!
Mặc Tu Nhận lĩnh hội được ý tứ của bà xã nhà mình, nhếch môi nói: “Nếu như tôi nhất định phải ném ra thì sao?”
Lam Hiểu Yên kéo cánh tay An Thiệu Huy, ra hiệu anh ta nói chuyện.
An Thiệu Huy đi lên phía trước một bước: “Này anh, nơi này là câu lạc bộ Quân Mạch, ông chủ phía sau thân phận thần bí, bối cảnh cường đại, anh không thể làm loạn!”
Nghe nói như thế, Cảnh Hạo Đông nhịn không được nắm tay thành quyền đặt lên chóp mũi, cố nén ý cười điên cuồng trong lòng mình.
Nụ cười trên mặt Mặc Tu Nhân càng sâu: “Nếu như tôi nhất định muốn làm loạn thì sao?”
An Thiệu Huy mím môi: “Vậy đến lúc đó, anh bị người ngăn lại cũng đừng trách tôi không nhắc nhở anh!”
Mặc Tu Nhân giống như là nghe được chuyện cười, không nhịn được cười: “Vậy tôi phải cảm ơn cậu nhắc nhở! Cậu là bạn học của Cẩm Sương?”.
An Thiệu Huy lập tức lắc đầu, Lam Hiểu Yên tranh thủ thời gian giới thiệu: “Anh ấy là bạn trai tôi, An Thiệu Huy. Về sau dự định thành lập công ty con ở Minh Thành!”
Mặc Tu Nhận hờ hững mở miệng: “Triệu Văn Vương, đừng để ý tới bọn họ, ném người ra ngoài cho tôi, tôi nhìn đã cảm thấy phiền!”
Triệu Văn Vương lập tức gật đầu, dẫn theo hai người bảo vệ đi vào, hai ba cái liền lôi Trương Khánh Toàn ra ngoài, không thèm để tâm đến Lam Hiểu Yên khuyên giải cùng cảnh cáo của An Thiệu Huy.
Sắc mặt Lam Hiểu Yên tái xanh: “Vị này, nếu anh là người nhà của Bạch Cẩm Sương, vậy hẳn là nên đối xử tử tế với những bạn học như chúng tôi đây. Anh đừng ỷ vào mình có chút thế lực liền không để người khác vào trong mắt. Anh biết bạn trai tôi là ai không?”