Chương 291: Đòi lại công bằng
Bạch Cẩm Sương bất ngờ bị đánh úp, ngay sau đó cô liền bắt đầu đánh trả.
Thế nhưng đám người bên kia đồng loạt xông tới, túm lấy cô, hai tay cô cũng khó địch lại kẻ địch bao vây tứ phía.
Vô số cái đấm, đạp rơi xuống người cô. Bạch Cẩm Sương nghe thấy rõ người phụ nữ trung niên đang đánh mình luôn miệng chửi rủi: “Con khốn, mày là đồ sát nhân, tạo sẽ đánh chết mày! Sao mày lại còn sống chứ! Mày trả mang lại cho con gái tao!”.
Bạch Cẩm Sương nghe thấy tiếng bảo vệ ở bên ngoài hoảng hốt lạ lớn: “Đánh người, mau chạy lại ngăn cản đi!”
Cô mắc kẹt trong vòng vây, lấy tay che đầu, chật vật tránh đi những nấm đánh, cú đạp của bọn họ.
Mãi một lúc lâu, lực lượng an ninh mới mới khống chế được cảm xúc kích động đám người để cứu Bạch Cẩm Sương ra.
Đầu tóc Bạch Cẩm Sương rối tù, quần áo bị xé đến rách bươn trên mặt và cánh tay đều có vết thương do bị đánh, thoạt trông cực kỳ chật vật.
Bạch Cẩm Sương nhìn bảo vệ chặn đám người vừa hành hung cô bên ngoài, tay cô cầm túi, cả người vô cùng đau đớn, chỉ muốn tìm một địa
phương không có người trốn đi. Cô đại khái cũng đoán được thân phận của đám người kia.
Chỉ là tình huống cụ thể như thế nào thì cần phải chờ làm rõ.
Thế nhưng, khi cô vừa định xoay người rời đi thì có một chiếc xe ô tô đột nhiên phanh gấp trước cửa công ty, cửa ghế lái mở toang ra, Mặc Tụ Nhân vội vàng lao xuống xe. .
Sắc mặt Bạch Cẩm tương thay đổi, theo bản năng cầm cầm túi xách che mặt, muốn chạy trốn vào bên trong công ty.
Ngay khi Mặc Tu Nhân nhìn thấy Bạch Cẩm Sương, đồng tử co rút kịch liệt, sải bước xông đến, trực tiếp bắt lấy cánh tay cô: “Bạch Cẩm Sương!”
Bạch Cẩm Sương bị kéo lại, biết rằng mình dù trốn đi cũng vô ích.
Mặc Tu Nhân nhìn những vết bầm tím trên mặt Bẩm Cẩm Sương, hộ hấp nặng hơn, sự đau lòng sắp tràn ra khỏi đáy mắt.
Anh nắm lấy tay Bạch Cẩm Sương, thanh âm nặng nề: “Xin lỗi em anh đến muộn!”.
Khi anh đang đi trên đường thì đột nhiên nhận được tin báo Bạch. Cẩm Sương bị đánh, liền phóng nhanh xe đến đây. Không ngờ rằng vẫn đến chậm một bước, khiến Bạch Cẩm Sương bị thương như vậy
Bạch Cẩm Sương mím môi, bỏ xuống chiếc túi đang che trước mặt, trên mặt cô đầy những vết xanh tím, ngẩng đầu nhìn Mặc Tu Nhân: “Anh không cần phải cảm thấy có lỗi, chuyện này chẳng liên quan gì đến anh cả, hơn nữa em cũng đoán ra được bọn họ hẳn là người nhà của Lặng Như Yên. Con gái xảy ra chuyện bọn họ có kích động cũng là điều hiển nhiên”.
Mặc Tu Nhân nhíu mày: “Cho dù bọn họ có kích động đến thế nào đi chăng nữa cũng không nên đánh em , chuyện này thì có liên quan gì đến em đâu chứ?”
Bạch Cẩm Sương bĩu môi: “Đúng là không liên quan gì đến tôi, thế nhưng Lặng Như Yên lại chết ở trong phòng của tôi, gia đình cô ta sẽ không nghĩ như thế”.
Mặc Tu Nhân muốn nói gì đó, miệng mấp máy, nhưng cuối cùng lại không thốt nên lời.
Bạch Cẩm Sương nhìn cánh tay bị thương của anh, giọng dịu đi: “Được rồi chỉ chịu chút vết thương ngoài da thôi, không có vấn đề gì lớn cả. Tay của anh bây giờ có thể lái xe sao ? Sao anh lại tự mình lái xe đến. đây chứ ?”
Mặc Tụ Nhân lặng lẽ xem vết thương của Bạch Cẩm Sương, trái tim anh vô cùng đau đớn, đôi mắt đỏ bừng vì tức giận: “Ai bảo em lại đi làm một mình. Nếu anh không tự mình lại đây thì có thể đến được công ty sao ?"
Bạch Cẩm Sương biết Mặc Tu Nhân nói những lời này chỉ vì lo lắng. cho cô. Cô nhẹ nhàng trấn an anh: “Chẳng phải tối hôm qua em nổi giận. vô cớ với anh à? Em có chút ngại, không còn mặt mũi để đối diện với anh nên mới đi làm trước” .
Dứt lời, cô cúi đầu, nhìn tay của Mặc Tu Nhân: “Anh buông tay em ra trước đi, máu lại thẩm ra bang rồi, để em xem tay anh thử!” .
Mặc Tu Nhân bị chọc phát cáu, giọng nói đầy khó chịu:” Bạch Cẩm Sương, em chỉ quan tâm đến vết thương này thôi đúng không? Nếu vết thương không phải do em gây ra thì em sẽ quan tâm sao?”
Bạch Cẩm Sương sững sờ nhìn Mặc Tu Nhân: “Đương nhiên rồi, em chỉ là lo lắng cho anh thôi”
Mặc Tu Nhân bị những lời này làm đứng hình.
Anh ngơ ngác nhìn Bạch Cẩm Sương rồi đột nhiên kéo cô vào trong lồng ngực, ôm chặt cô.
Bạch Cẩm Sương mau chóng đẩy anh: “Anh buông em ra, đang ở công ty đấy!”.
Kết quả, Mặc Tu Nhân lại càng ôm cô chặt hơn. Bạch Cẩm Sương sợ mọi người nhòm ngó, vội nói: “ Người em đau quá, anh buông em ra!”
Nghe thấy điều này, Mặc Tu Nhân lập tức buông tay ra, ngây người nhìn Bạch Cẩm Sương, giọng nói tràn đầy sự lo lắng: “Đau ở đâu? Bây giwof anh đưa em đến bệnh viện”
Bạch Cẩm Sương nhìn xung quanh, cũng may lúc này ở công ty cũng chẳng có ai.
Cô bất lực nhìn Mặc Tu Nhân: “Không cần đến bệnh viện, chỉ là vết bầm bị đụng đến nên em thấy hơi đau mà thôi”.
Nghe vậy, sắc mặt Mặc Tu Nhân trở nên u ám.
Anh bình tĩnh nói với Bạch Cẩm Sương: “Chuyện này, anh sẽ đòi lại công bằng cho em, còn về chuyện tối hôm qua em cũng không cần cảm thấy băn khoăn. Anh biết không phải là em không hiểu mà chỉ là em sợ hãi. Dù sao cũng đã có người bị giết, mà kẻ thù lại nhắm vào em. Trong lòng em hoảng loạn là điều dễ hiểu. Nhưng em cứ yên tâm, có anh ở đây, anh sẽ cố gắng hết sức để bảo vệ em” .
Mắt Bạch Cẩm Sương đỏ hoe, trong lòng như có dòng nước ấm chảy qua, sưởi ấm trái tim cô: “Mặc Tu Nhân, thật sự cảm ơn anh!” Mặc Tu Nhân dịu dàng nhìn Bạch Cẩm Sương, đưa tay xoa đầu cô.
Lúc này, mẹ của Lăng Như Yến, người nãy giờ vẫn luôn bị bảo vệ chặn lại, nổi điên lên.
Bà ta tựa một người đàn bà đanh đá, nhảy lên như một kẻ mất trí, trực tiếp chỉ vào cửa công ty mà chửi rủa: “Công ty rách nát này của các người quả thật là mất hết nhân tính không để người ta đi làm an ổn lại. bắt người làm hạng mục gì đó, kết quả lại hại chết con gái của tao. Hôm nay nếu chúng mày không cho tao một lời giải thích chính đáng, tôi sẽ đâm đầu vào tường, chết ngay tại chỗ này, làm cảnh sát đến bắt hết bọn mày đi.”
Bạch Cẩm Sương nhíu mày. Cô không ngờ rằng người trước giờ vẫn tự cho mình là thanh cao như Lăng Như Yến lại có một gia đình thế này.
Người nhà họ Lăng rất đông. Bạch Cẩm Sương thấy không chỉ có vài người cầm vòng hoa, mà thậm chí còn có người giơ băng rôn , bên trên viết “Trả mang lại cho con gái tạo”.
Bạch Cẩm Sương không khỏi nhăn mặt, vừa định lên tiếng thì nghe thấy Mặc Tu Nhân thấp giọng nói: “Chờ ở đay, anh sẽ xử lý chuyện này!”
Mặc Tu Nhân xoay người bước đến chỗ mẹ Lăng, khuôn mặt nháy mắt trở nên u ám: “ Chắc bà là mẹ của Lăng Như Yên đúng không. Hôm qua, tôi đã đi tìm mọi người, chỉ tiếc rằng các người tránh đi không chịu gặp mặt. Thế thì hôm nay, tôi cũng sẽ nói rõ ràng, đền tiền chúng tôi có thể đến nhưng không phải con gái bà xảy ra chuyện thì bà có lý do làm tổn thương người khác, muốn trả thù xã hội sao? Tôi nói cho bà biết, việc ngày hôm nay bà đánh người, tôi tuyệt đối sẽ không bỏ qua. Bà cứ chờ thư của luật sư đi!”
Bạch Cẩm Sương lẳng lặng nhìn bóng lưng thẳng tắp của Mặc Tu Nhân, trong lòng tràn ngập một loại cảm xúc không tên. Cô biết Mặc Tu Nhân không phải người hung hãn như vậy, chỉ vì cô bị đánh nên anh mưới như thế.
Giây phút này cô cảm nhận được tình cảm Mặc Tu Nhân giành cho mình sâu đậm đến chừng nào.
Mặc Tu Nhân tuy rằng mạnh miệng, nhưng mỗi lần cố xảy ra chuyện, anh là người đầu tiên đứng ra bảo vệ, đòi lại công bằng cho cô.
Sao cô có thể không yêu anh được?
Bạch Cẩm Sương nhìn Mặc Tu Nhân không chớp mắt, tình cảm trong tim càng lúc càng mãnh liệt hơn.
Mẹ Lắng nghe Mặc Tu Nhân nói thế, tức giận trừng mắt mắt: “Cái gì, mày còn muốn kiện tạo? Bọn mày đều là cùng một giặc. Cô ta làm con gái tạo phải chết, chẳng lẽ tạo không nên đánh cô ta sao? Đừng cho là tạo không biết, con gái tạo chết trong phòng cô ta, chuyện này chắc chắn có liên quan đến Bạch Cẩm Sương! Hôm nay tao nhất định phải đòi lại công bằng cho con gái đáng thương của tao!”.
Mặc tứ năm nghe được lời này, ánh mắt âm trầm.
Anh trực tiếp gọi 110: “Vâng, tôi muốn báo cảnh sát. Nơi này là Trang sức đá quý Hoàng Thụy, có người đến đây hành hung người của tôi, hơn nữa còn phỉ bang nhân phẩm của cô ấy, mong các anh lập tức cho người đến đây!”