Chương 550: Đoàn đoan chính chính
Cảnh Hạo Đông hoàn toàn gục ngã rồi, anh ta một cầu cũng không muốn nói nữa rồi!
Vương Phương Dung nhìn Lâm Kim Thư, thái độ thay đổi một trăm tám mươi độ, cười tươi như hoa: "Kim Thư, con nhìn xem tên nhóc thối tha này, ở trước mặt dì, là thái độ như thế nào, chính là lúc trước di cưng chiều nó quả, cho nên, về sau con phải nghiêm khắc với nó một chút mới được!”
Khuôn mặt Lâm Kim Thư yên lặng mang theo ý cười, có chút ngượng ngùng gật gật đầu: "Vâng, con sẽ nghiêm khắc hơn với anh ấy”
Cô ấy nói xong, mím môi: “Dì, ... thời gian cũng không còn sớm nữa, con phải đi về trước rồi, chúng ta sau này có thời gian lại nói chuyện sau, được không?”
Vương Phương Dung luyến tiếc nhìn Lâm Kim Thư: “Vậy được thôi!”
Bà ấy nói xong, nhìn về phía Cảnh Hạo Đông: “Bé Đông, đi tiễn Kim Thư đi con”
Lâm Kim Thư nhanh chóng nhấc tay ngăn cản: “Dì, không cần đâu, con ở gần đây lắm ạ”
Lâm Kim Thư nói như vậy, chính là muốn Cảnh Hạo Đông ở lại với Vương Phương Dung, đồng thời, cũng không muốn tiết lộ nơi mình sống.
Kết quả, tên ngốc Cảnh Hạo Đông này, sau khi nghe thấy lời của cô, lại còn thuận miệng phụ họa một câu: "Đúng vậy, mẹ, Kim Thư sống ở cửa đối diện, rất gần rất gần”
Lâm Kim Thư: "..”
Cô đúng là không còn gì để nói nữa.
Trên mặt Vương Phương Dung lập tức hiện lên một nụ cười kinh ngạc mà vui mừng, bà ấy mờ ám mà nhìn con trai nhà mình, là nhìn nhìn Lâm Kim Thư, ánh mắt xem như thế nào cũng hài lòng: "Cửa đối diện, cửa đối diện đúng là rất tiện, bé Thư sau này nhất định phải thường xuyên tới chơi nhà đó nha!
Vẻ mặt Lâm Kim Thư không tự nhiên mà gật đầu, đỏ mặt mà chạy trốn.
Lâm Kim Thư vừa đi, nghe thấy tiếng mở cửa của đối diện, Vương Phương Dung lập tức thay đổi vẻ mặt, nhìn về phía Cảnh Hạo Đông: “Cảnh Hạo Đông, con qua đây cho mẹ”.
Cảnh Hạo Đông bất đắc dĩ lắc đầu, bước đi qua, ngồi trên ghế sô pha.
Vương Phương Dung cau mày nhìn anh ta: “Con có bạn gái, sao mà không nói với bố mẹ”
Cảnh Hạo Đông mím môi: “Cái này có cái gì mà nói cơ chứ! Lúc trước con có nhiều bạn gái như vậy, không phải cũng chưa từng nói qua sao!”
Vẻ mặt Vương Phương Dung lập tức nghiêm túc hắn lên, còn chưa hết tức mà nhìn anh ta: "Lúc này có thể giống trước đây sao? Cô bé lần này vừa nhìn là biết chính là một cô gái đoan đoán chính chính, mắt nhìn người của mẹ con, từ trước đến giờ chưa sai bao giờ, nếu như lúc trước con có thể cùng với những cô gái thế này yêu nhau, con xem thử mẹ có quản con hay không, cho dù là con có muốn làm loạn, con cũng không thể hại đời con gái mà bố mẹ người ta cực khổ nuôi lớn được.”
Cảnh Hạo Đông tuy là bị trách móc một trận, nhưng mà, nghe thấy lời này của mẹ mình, trong lòng anh ta thầm cảm thấy thật là dễ chịu.
Anh ta biết ngay mà, bố mẹ chính là thích nhất kiểu con gái ngoan ngoãn yên tĩnh như Lâm Kim Thư.
Nghĩ đến Lâm Kim Thư, dưới đáy mắt anh ta mang theo vài phần ý cười: “Đây không phải là chưa ổn định được hay sao, con dự tính ổn định một chút rồi lại nói với mẹ sau mà”
Vương Phương Dung cau mày: “Sau khi quyết định ở bên nhau cùng với bé Thư, con sẽ không làm loạn nữa đúng không?”
Cảnh Hạo Đông nghiêm túc gật đầu: “Vâng, sau này con sẽ không giống với lúc trước nữa đâu, còn nữa, mẹ đừng có ở trước mặt bé Thư, nói mấy chuyện lúc trước của con mà.”
Vương Phương Dung hừ lạnh một tiếng: “Con còn biết mất mặt nữa sao, chỉ có điều, con bây giờ bảo đảm mấy thứ này, đều không có tác dụng nữa rồi, con còn tưởng rằng mẹ không biết sao, đàn ông đều là móng heo lớn, nói những lời này, một chữ cũng không thể tin”.
Cảnh Hạo Đông: "..” Lời này mẹ nên nói với bố con mới đúng.
Vương Phương Dung lười để ý phản ứng của anh ta, tiếp tục nói: “Cô gái này mẹ rất thích, tốt hơn nhiều so với mấy người diêm dúa lòe loẹt mà con qua lại lúc trước, thời nay, con gái tốt không nhiều nữa, nhanh chóng nghiêm túc chút, cưới được người tốt về nhà cho mẹ! Có biết chưa?”
Cảnh Hạo Đông dở khóc dở cười, vừa mới thoải mái được một chút.
Lâm Kim Thư đỏ mặt trở lại trong nhà, liền ở trong nhóm bạn thân, gửi tin nhắn cho Tề Bạch Mai và Bạch Cẩm Sương.
Lâm Kim Thư: “Tớ vừa mới gặp mặt mẹ của Cảnh Hạo Đông”
Tề Bạch Mai: “Được nha, Lâm Kim Thư, không nhìn ra nha, tốc độ của cậu lại nhanh như vậy.”
Lâm Kim Thư: “Thực sự là một lời khó nói hết, tớ ngược lại hy vọng, tối hôm nay chúng tớ không có gặp nhau.”
Bạch Cầm Sương cách màn hình, dường như có thể thấy được vẻ mặt khó xử của Lâm Kim Thư.
Bạch Cẩm Sương: “Chao ôi, nhìn ra được không vui, con dâu có xấu thì cũng có lúc phải gặp mẹ chồng thôi, cậu sợ cái gì chứ?”
Lâm Kim Thư: “Haizzz, mình không còn mặt mũi nói với mấy câu chuyện gặp mặt như thế nào nữa! Đúng là mất mặt chết mà!”
Tế Bạch Mai: “Nghe giọng điệu này, chắc chắn có biến rồi”
Bạch Cẩm Sương: “Cả nhóm đang hóng chuyện nè”
Tề Bạch Mai: “Nói đi mà, Lâm Kim Thư! Một mình kìm nén khó chịu biết bao nhiêu nha”
Lâm Kim Thư: “...”
Bạch Cẩm Sương: “Nói đi, không sao, bọn mình sẽ không cười cậu đâu! Hơn nữa, cậu gửi tin nhắn không phải là vì muốn nói cho bọn mình sao?"
Lâm Kim Thư: "..”
Tề Bạch Mai: “Được rồi, tớ cũng mang ghế nhỏ, bê sẵn dưa ra đợi rồi này, cậu đừng chỉ có ba chấm, để cho tớ đợi không nha”
Lâm Kim Thư: “Đều tại Cảnh Hạo Đông cả, anh ta ở trước cửa nhà, cứ muốn hôn tớ, tớ sợ bị người khác nhìn thấy, bảo anh ta đi vào nhà đi, anh ta kéo tớ vào nhà anh ta làm xằng bậy, kết quả... Lúc đó mẹ anh ta liền ngồi trên ghế sô pha, cả đời này tớ chưa bao giờ cảm thấy xấu hổ như vậy.”
Tề Bạch Mai: “Ha ha ha ha, cười chết tớ rồi, tớ cảm giác cả toà nhà này sắp bị tớ cười đến mức sụp mất!” Bạch Cẩm Sương: “Lâm Kim Thư, tớ không nhịn được, xin lỗi nha, ha ha ha.”
Lâm Kim Thư: “Tớ biết ngay mà, các cậu nghe xong chuyện sẽ có phản ứng như thế này mà”
Tề Bạch Mai: “Kim Thư à Kim Thư, cười chết mất thôi, là muốn làm theo tớ hay sao?”
Lâm Kim Thư: “Cậu đủ rồi nhá, Tề Bạch Mai”
Tề Bạch Mai: “Được, tớ không cười nữa, tuy là nhịn cười không có lợi cho sức khỏe, nhưng mà, vì tình bạn thân của chúng ta, tớ sẽ gắng mà nhịn”
Bạch Cẩm Sương: "Không sao, chỉ cần cậu không thấy ngại, thì đừng quan tâm người khác không ngại, ha ha ha.”
Lâm Kim Thư: “Tớ hối hận vì đã nói với hai người, hứ?
Tề Bạch Mai: “Đừng mà, hai bọn mình đều là chọc cậu thôi, cậu còn chưa nói, ấn tượng mẹ của Cảnh Hạo Đông với cậu như thế nào mà?”
Lâm Kim Thư: “Chắc là vẫn ổn, dì ấy rất nhiệt tình với tớ, có vẻ dì ấy rất thích tớ, hơn nữa, tớ cũng cảm giác, dì ấy không phải là loại người lòng nghĩ một đường miệng lại nói một nẻo, hơn nữa.”
Bạch Cẩm Sương: “Hơn nữa cái gì, mau nói đi”.
Tề Bạch Mai: “Đưa vào động phòng, sớm sinh quý tử!”
Lâm Kim Thư: “Tề Bạch Mai!”.
Tề Bạch Mai: “Ái chà, đừng giận mà, Kim Thư, tớ đang chúc phúc cậu mà, thực ra, tớ cũng muốn gặp người nhà, tớ đã thích viện trưởng Vân lâu như vậy rồi!”
Bạch Cẩm Sương: “Nói đến chỗ này, tớ phải nói với hai câu, Bạch Mai, lúc trước tớ có gặp qua mẹ của Vân Thành Nam, lúc bà ấy tổ chức sinh nhật, Vân Thành Nam có mời tớ với Lâm Kim Thư qua dự, mẹ của anh ta có vẻ không thích cười mấy! Nhìn thì có tri thức hiểu lễ nghĩa, nhưng mà, cho người ta cảm giác không dễ lại gần”
Tế Bạch Mai: “Hả? Cẩm Sương, cậu đừng dọa tớ chứ, tớ sợ lắm đó!”