Chương 223: Thủ đoạn tàn nhẫn
Quý Nhiên sợ tới mức đến hồn cũng không
còn mà trực tiếp mềm nhũn trong lòng Mặc Tu
Nhân.
Sắc mặt lúc này của Mặc Tu Nhân trông rất
khó coi mà nhíu mày. Mặc dù thủ đoạn của anh
rất tàn nhãn, nhưng cuối cùng anh-cũng không
thể cứ đứng trơ mắt ra nhìn một người đang sống
sờ sờ ở trước mặt mình bị xe đụng.
b
Chiếc xe đâm vào cột đá trước cửa Nhà hàng
Minh Toàn. Phần đầu sẽ bị đụng vào đã lõm
xuống, trán của người lại xe đang gục xuống vô
lăng, đầu người này đang chảy ra rất nhiều máu.
Mặc Tu Nhân buông ra Quý Nhiên: "Tự mình
đứng lên”
Ca cơ thể của Quý Nhiên như nhữn ra. Cô ta
lảo đảo một chút rồi vội vàng bám vào bức tường
ở bên cạnh.
Mặc Tu Nhân lạnh lùng lấy điện thoại di động
ra rồi gọi cho Triệu Vân Vương: "Tôi đang xảy ra
chút chuyện ở Nhà hàng Minh Toàn, cậu mau đi
điều tra một chút để xem là ngoài ý muốn hay là
có người cố ý làm”
Giọng nói lúc này của Triệu Vân Vương trở
nên vô cùng nghiêm túc: "Được rồi, tôi sẽ lập tức
đi điều tra'"
Mặc Tu Nhân cúp điện thoại, liếc nhìn Quý
Nhiên càn đang đứng bên cạnh một cái: "Quý
Nhiên, tôi cảnh cáo cô thêm một lần nữa. Nếu cô
không muốn bị giết thì về sau tránh xa tôi ra một
chút”
Đôi môi của Quý Nhiên khẽ run lên, mãi sau
cô ta mới nói ra một câu: "Em đã biết. Chuyện vừa
rồi, cam ơn anh Mặc đã giúp đỡ..
Ánh mắt của Mặc Tu Nhân cũng không thèm
nhìn cô ta nữa. Tất cả mọi người xung quay thì
cho rằng chuyện vừa xảy ra chỉ là một sự ngoài ý
muốn.
Lúc xe của Mặc Tu Nhân tới đón, anh lập tức
lên xe rồi rời đi như vậy.
Khi Mặc Tu Nhân về đến nhà, Bạch Cẩm
Sương đạng ngồi ở trên ghế sô pha, phòng khách
chỉ bật một chiếc đèn mờ được đặt ở dưới đất.
Tiểu Bạch đang yên lặng mà nằm cạnh cô,
giống như nó biết tâm trạng của bà chủ không tốt
cho nên hôm nay nó mới phá lệ mà ngoan ngoãấn
nghe lời như vậy.
Mặc Tu Nhân đổi giày, cởi chiếc áo khoác trên
người ra rồi đưa tay giật giật cái cà vạt. Anh đưa
mắt nhìn thoáng qua Bạch Cẩm Sương: "Em ngồi
trong phòng khách làm gì vậy?
Anh mỉm cười rồi đi tới và ngồi xuống.
Anh vẫn còn đang chìm đắm trong sự thay
đổi về tình yêu dù là rất nhỏ mình và Bạch Cẩm
Sương, cho ên anh không hề nhận ra sự kỳ lạ của
Bạch Cẩm Sương.
Tuy nhiên, khi anh vừa ngồi xuống, Bạch Cẩm
Sương lập tức cau mày nhìn anh: "Anh uống rượu
sao?"
Mặc Tu Nhân uống rượu cho nên giọng nói
của anh cũng có chút khàn khàn: "Anh có uống
một chút, nhưng anh không có uống say”
Đôi lông mày của Bạch Cẩm Sương lại càng
nhíu chặt hơn: "Anh còn hút thuốc lá sao?"
Mặc Tu Nhân cười: "Ừm, anh hút không
nhiều!"
Anh nghĩ rãng Bạch Câm Sương đang quan
†âm mình, cho nên tâm trạng lúc này của anh tự
nhiên tốt hơn bình thường.
Bạch Cẩm Sương nhìn chằm chằm vào khuôn
mặt tuấn tú của anh. Cô đang nghĩ đến người này,
một bên thì có quan hệ mập mờ không rõ với Quý
Nhiên, còn một bên lại đi lừa gạt cô
Sắc mặt của cô vô cùng phức tạp: "Không
phải là anh đã cai thuốc rồi sao?"
Thật ra, Mặc Tu Nhân cũng không cần phải
lừa dối cô. Bởi vì dù sao, cô cũng không có tư
cách để quản anh, không phải sao?”
Mặc Tu Nhân lại không biết trong lòng Bạch
Cẩm Sương đang có những suy nghĩ này.
Anh khẽ cười và nói: "Anh đột nhiên cảm thấy
việc cai thuốc này rất vô nghĩa. Anh đã tìm thấy
một việc làm có ý nghĩa hơn việc cai thuốc này