Chương 47: Trượt chân giẫm hụt
Đầu dây điện thoại kia chợt không có tiếng
nói nào cả, Bạch Cẩm Sương tiếp tục nói: “Chính
là người mà cậu vẫn luôn nghĩ đến, nói đến là
thay đổi sắc mặt, đàn anh Lâm!”
Bạch Cẩm Sương vừa nói dứt lời thì đã lập
tức nghe được một tiếng la “A” chói tai.
Đâu dây bên Lâm Kim Thư truyên tới tiếng vật
nặng gì đó rơi xuống đất, hơn nữa hình như là còn
liên tục va đập phải khá nhiều thứ.
Bạch Cẩm Sương có chút hoảng sợ: “Lâm
Kim Thư, cậu sao thế?”
Qua một lúc lâu, cô mới nghe được giọng nói
run rẩy vì đau của Lâm Kim Thư: “Cẩm Sương...
Vừa nãy tớ không đứng vững, nên té từ trên câu
thang xuống!”
Sắc mặt của Bạch Cẩm Sương dần trở nên
nhợt nhạt rồi tái mét: “Cậu chờ tớ, bây giờ tớ gọi
120, tớ sẽ tới chỗ cậu ngay lập tức!”
Trái tim của Bạch Cẩm Sương đập mạnh liên
hồi, Lâm Kim Thư đang ở một mình, cũng không
biết cô ấy bị té thành ra sao rồi nữa.
Bạch Cẩm Sương không ngừng tự trách bản
thân, cô biết Vân Thanh Tuấn có ảnh hưởng lớn
với Lâm Kim Thư, cô không nên tùy tiện nói cho
cô ấy nghe như vậy.
Bạch Cẩm Sương gọi 120, sau đó cô vội vàng
xin công ty cho nghỉ phép, rồi chạy thẳng tới chỗ
bệnh viện.
Ở bên chỗ Lâm Kim Thư, cô ấy đang nằm ở
dưới đất một mình, cả người cô ấy đau gần chết
nhưng cô ây vẫn cười ngây ngô.
Rốt cuộc cũng tìm thấy anh ta, Cẩm Sương
không thể nào lấy chuyện này ra để đùa giỡn với
cô ấy được, cô nói gặp được anh ta thì chắc chắn
một trăm phân trăm là đã gặp anh ta.
Lâm Kim Thư nghĩ đến việc bản thân vừa
nghe được tin tức ấy, trong khoảnh khắc đó cả
đầu óc của cô ấy dường như trở nên trống rỗng,
cô ấy bước xuống cầu thang một cách lơ đễnh,
kết quả là không đạp đúng bậc thang nên đã trực
tiếp ngã xuống.
Rõ ràng là vừa trải qua một sự việc nguy hiểm
như vậy, cô ấy không những không thấy sợ hãi
sau tai nạn đó, mà bây giờ cô ấy còn cảm thấy vui
vẻ đến mức chỉ muốn khóc.
Khi Bạch Cấm Sương chạy đến bệnh viện,
Lâm Kim Thư đã được đưa vào phòng cấp cứu
Tống Chí Nam.
Bạch Cẩm Sương đứng chờ ở bên ngoài
phòng cấp cứu, lúc này cô giống như một con
kiến đang ở trên chảo nóng vậy, lo lắng không
thôi.
Một tiếng sau, cuối cùng Lâm Kim Thư cũng
được đẩy ra từ trong phòng phẫu thuật.
Bác sĩ cho với Bạch Cẩm Sương, chân của
Lâm Kim Thư bị trây xước nghiêm trọng, não bị
chấn động nhẹ, gãy xương cánh tay trái, còn lại
thì không có vấn đề gì to tát.
Lúc này Bạch Cẩm Sương mới thở phào nhẹ
nhõm, y tá đưa Lâm Kim Thư vào trong phòng
bệnh, Bạch Cẩm Sương vội vàng đi theo sau.
Một cánh tay của Lâm Kim Thư đã được cố
định bởi thạch cao, khi cô ấy nhìn thấy Bạch Cẩm
Sương đi vào phòng thì đôi mắt của cô ấy lập tức
sáng lên.
Trong suốt ba năm Vân Thanh Tuấn rời đi,
Bạch Cẩm Sương chưa từng thấy ánh mắt của
Lâm Kim Thư tỏa ra sáng ngời như vậy.
Cô đành thở dài ở trong lòng, sau đó cô nghe
thấy Lâm Kim Thư hỏi: “Cẩm Sương, cậu gặp anh
ấy rồi phải không?”
Thấy dáng vẻ sốt ruột của Lâm Kim Thư,
Bạch Cẩm Sương gật đầu một cái: “Ừ, tớ đã gặp
được anh ấy!”
“Bây giờ anh ấy đang ở đâu thế, tớ muốn gặp
anh ấy!” Dáng vẻ của Lâm Kim Thư trông nôn
nóng đến mức hận không thể xuất viện ngay lập
tức để đi tìm Vân Thanh Tuấn.
Bạch Cẩm Sương nhìn cô ấy với vẻ mặt tức
giận: “Bác sĩ nói mặc dù cậu chỉ gãy cánh tay trái,
nhưng cậu vẫn còn cần nằm ở bệnh viện quan sát
hai ngày, cậu an phận đợi ở bệnh viện một chút
không được sao?”
Tham gia Facebook Group