Chương 198: Quậy cho tới bến
Giữa ấn đường của Bạch Cẩm Sương giật
giật. Cô bỗng hiểu ra, đối phương lấy dũng khí ở
đâu mà cứ bám riết không tha cho cô.
Chẳng qua, cái avatar và nick name này rõ
ràng chính là phong cách của Mặc Tu Nhân từ
trước tới nay.
Cô nhanh chóng gia tăng tốc độ gõ, thuận
tiện đổi biệt danh thành tên của Mặc Tu Nhân.
Vừa mới đổi biệt danh xong, cô đã thấy Mặc
Tu Nhân gửi tin nhắn tới, là một nhãn dán mỉm
cười trong danh sách cảm xúc của zalo.
Bạch Cẩm Sương cạn lời.
Bạch Cẩm Sương: “Tổng giám đốc Mặc, anh
đang cười nhạo em đấy à?”
Mặc Tu Nhân: “Nhíu mày, nhíu mày. Anh cười
nhạo em lúc nào?”
Bạch Cẩm Sương: “Tổng giám đốc Mặc, anh
chắc không phải là người ngoài hành tinh tới đây
đấy chứ? Cái nhãn dán kia ý đại khái cũng giống
như khi chúng ta dùng “Ha hả” để cười nhạo
người ta. Anh hiểu chưa?”
Mặc Tu Nhân: “... Anh không biết!”
Bạch Cẩm Sương: “Em hiểu. Dù sao, mấy tên
nhà quê các anh giờ mới dùng mạng mài”
Ở tầng cao nhất, trong văn phòng của tổng
giám đốc, Bạch Cẩm Sương đang lên mạng,
dường như có chút... không giống với ngày
thường, cũng biết đùa cợt. Nói chuyện cũng
thẳng thắn hơn vài phần!
Bạch Cẩm Sương vừa mới gửi tin phản hồi lại
với Mặc Tu Nhân, đột nhiên cô phát hiện, tài
khoản của mình bị kéo vào một nhóm chat.
Tên nhóm: Bốn người quậy tới bến.
Trong nhóm có bốn người là: Cô, Lâm Kim
Thư, Mặc Tu Nhân và Cảnh Hạo Đông.
Cái nhóm này là do Cảnh Hạo Đông kéo vào.
Cảnh Hạo Đông vừa tạo nhóm xong đã gửi đi
liên tiếp mấy cái nhấn dán.
Cảnh Hạo Đông: “Chào mọi người!”
Anh ta vừa mới gửi đi một tin nhắn như vậy
thì phần tin nhắn trong nhóm đã hiện lên một
dòng chữ nhỏ màu trắng.
Bạn tốt Lâm Kim Thư của bạn đã thoát khỏi
nhóm trò chuyện.
Bạch Cẩm Sương biết tâm tình Lâm Kim Thư
đang không tốt, nên không muốn trả lời Cảnh Hạo
Đông.
Cô nhìn thoáng qua, sau đó cũng thoát khỏi
nhóm.
Trong nhóm lập tức chỉ còn lại hai người là
Mặc Tu Nhân và Cảnh Hạo Đông.
Cảnh Hạo Đông: “Tu Nhân, vợ cậu với bạn cô
ấy không cho tôi chút mặt mũi nào hết vậy!”
Mặc Tu Nhân: “Cậu mà cũng có cái gọi là mặt
mũi ấy à?”
Mặc Tu Nhân: “Cậu tự mình tiếp tục vui vẻ đi!”
Mặc Tu Nhân vừa gửi tin xong, Cảnh Hạo
Đông ở bên này lập tức xuất hiện: Bạn tốt của
bạn, Mặc Tu Nhân đã thoát khỏi nhóm trò chuyện.
Như vậy, trong nhóm trò chuyện này chỉ còn
lại một mình Cảnh Hạo Đông, không thấy còn
bóng người nào.
Cảnh Hạo Đông không còn lời nào để nói, ái
thể loại người gì đây không biết!
Cũng biết trêu ngươi lắm!
Sau khi rời khỏi nhóm trò chuyện, Mặc Tu
Nhân gửi tin nhắn riêng cho vợ mình.
Mặc Tu Nhân: “Buổi tối cùng ăn cơm đi!”
Bạch Cẩm Sương: “Xin lỗi, buổi tối hôm nay
em có hẹn rồi”
Mặc Tu Nhân: “Nhíu mày. Em có việc gì thế?
Anh nói với anh trai anh rồi! Định hôm nay giới
thiệu em với anh ấy, để hai người biết nhau.
Bạch Cẩm Sương: “Cảm ơn tổng giám đốc
Mặc, nhưng tối nay em thực sự đã có việc rồi,
không đi được!”
Mặc Tu Nhân: “Tùy em”
Bạch Cẩm Sương nhìn thấy tin nhắn của anh