Chương 222: Tin rằng chuyện đó là sự thật
Bạch Cẩm Sương không biết rốt cuộc là cổ
họng của Quý Nhiên đã uống phải thuốc gì, cho
nên cô cũng không có lên tiếng.
Trong nháy mắt, sắc mặt của Quý Nhiên đã tỏ
ra rất khó chịu. Cô ta đã nói đến vậy rồi mà Bạch
Cẩm Sương vẫn không chủ động hỏi xem ý tứ của
cô ta là gì.
€ô ta cao giọng nói: “Nhà thiết kế Bạch có
muốn cùng tôi đi chào hỏi Tổng giám đốc Mặc
không? Hôm nay anh ấy đi cùng tôi đến đây”
Đôi tay Bạch Cẩm Sương đang đặt dưới máy
sấy lập tức buông xuống.
Cô quay người nhìn Quy Nhiên với một sác
mặt có chút khó coi: "Cô đang hẹn hò với Tổng
giám đốc Mặc sao?”
Quý Nhiên chẳng qua là chỉ muốn khoe
khoang với Bạch Cẩm Sương một chút mà thôi.
Nhưng cô ta thật không nghĩ tới, Bạch Cẩm
Sương lại có phản ứng lớn như thế.
Cô ta vô tội chớp chớp mắt mấy cái: "Sao vậy?
Có vấn đề gì không?"
Bạch Cẩm Sương nhìn chằm chằm Quý Nhiên
được mấy giây rồi lập tức lắc đầu: "Không có vấn
đề gì. Tôi đi trước đây."
Nói xong, cô lập tức xoay người đi ra khỏi nhà
vệ sinh.
Lúc này, trong lòng cô đang tự nói với chính
mình: “Nhất định là Quý Nhiên đang muốn khoe
khoang. Cô ta đến đây để chỉnh trang lại nhan
Sác rồi cô ý khoa khoang ở trước mặt mình.
Nhưng những lời nói của cô ta lại như đang nói cô
†a và Mặc Tu Nhân có cái gì đó.
“Kết quả, không phải Mặc Tu Nhân vẫn luôn
thề thốt nói anh ấy và Qúy Nhiên không hề có
chuyện gì hay sao?”
Bạch Cẩm Sương vẫn luôn tin tưởng vào
nhân phẩm của Mặc Tu Nhân.
Cô vừa nghĩ như vậy thì ánh mắt của cô đột
nhiên lướt qua một khe hở từ cánh cửa của một
phòng. Cô đưa mắt nhìn thấy ở phía đối diện với
cánh cửa, Mặc Tu Nhân đang ngồi ở đó với dáng
vẻ lười biếng mà dựa vào ghế. Tay của anh đang
kẹp một điều thuốc, vẻ mặt lạnh lo.
Trái tim của Bạch Cẩm Sương lập tức chìm
xuống.
Trong căn phòng đó, không có một người nào
nói chuyện. Từ khe hở ở cửa phòng, Bạch Câm
Sương chỉ có thể nhìn thấy, cả bên trái và bên
phải của Mặc Tu Nhân đều không có ai ngồi.
Bạch Cẩm Sương không cách nào để miêu ta
†âm trạng lúc này của mình. Cô nghĩ: Chẳng lẽ
anh ta lại lừa mình mà có quan hệ không minh
bạch với Qúy Nhiên. Chẳng lẽ, hôm nay anh ta
đến đây để hẹn hò cùng với Qúy Nhiên?”
Mọi chuyện đã đến bước này rồi, Bạch Cẩm
Sương cũng không thể thuyết phục bản thân tin
chuyện năm trước Mặc Tu Nhân không hề có
quan hệ gì với Quý Nhiên. Nếu cô còn tin vào
chuyện đó thì cô đúng là đang tự lừa dối chính
mình.
Cô thậm chí còn tự nói với mình rằng Mặc Tu
Nhân đến đây là để ăn cơm với bạn của mình. Cô
không thể tin vào mấy lời mà Quý Nhiên vừa nói.
Khi nghe thấy tiếng bước chân dồn dập ngoài
hành lang, cô vội vàng rẽ vào một góc rồi đứng
trốn ở đó. Cuối cùng cô cứ đứng đó mà trơ mắt
nhìn Qúy Nhiên đẩy cửa căn phòng kia và bước
vào trong đó.
Trái tim của Bạch Cẩm Sương lập tức trở nên
lạnh lẽo. Lúc này, cô thực sự muốn đẩy cửa mà
bước vào căn phòng kia để hỏi Mặc Tu Nhân tại
sao anh lại lừa dối cô.
Thế nhưng, khi cô nghĩ đến cuộc hôn nhân
hợp đồng của bọn họ, cô lại tự npr một nụ cười
giễu cợt mà nghĩ cô có tư cách gì mà quản Mặc
Tu Nhân chứ?
Sao cô vẫn còn ngây thơ mà nghĩ rằng Mặc
Tu Nhân sẽ chỉ đối tốt với một mình mình được
chứ?
Đúng là anh đối với cô cũng không tệ, hơn
nữa còn ở trong bóng tối mà ra mặt vì cô. Nhưng
mà người anh yêu thương và quan tâm lại không
một bên