Chương 347: Lương y như từ mẫu
Bạch Cẩm Sương liếc nhìn cô ta một cái rồi đau lòng lắc đầu: "Cậu bị thương thành ra thế này rồi, lại còn nói ra những lời như vậy nữa!"
Tề Bạch Mai nghĩ đến chuyện tối hôm qua trong lòng cô ta cũng có chút sợ hãi, nhưng vẫn nghiêm túc nhìn và nói với Bạch Cẩm Sương: "Những lời tớ nói đều là sự thật, cậu cũng đừng tự trách bản thân nữa!"
Lâm Kim Thư đột nhiên nói: "Mà này, Bạch Mai, viện trưởng Vân đâu? Tối hôm qua là anh ta ở đây chăm sóc cho cậu à?"
Nghe được những lời này, mặt Tề Bạch Mai đột nhiên đỏ bừng, giọng cô trầm hắn như tiếng muỗi kêu: "Ừm, tối hôm qua là anh ấy đã cứu tớ và
lại bệnh viện chăm sóc tớ cho đến khi tớ tỉnh dậy! Anh ấy mang bữa sáng lên cho tớ xong, chắc có lẽ là đi rửa mặt rồi, anh ấy nói rửa mặt xong còn phải đi kiểm tra phòng gì đó!" .
Lâm Kim Thư nghe thấy vậy chỉ gật đầu mà không nói gì. . Lúc này, Bạch Cẩm Sương vẫn chưa nhìn ra Tề Bạch Mai có điểm gì đó khác lạ, cô nhìn Tề Bạch Mai rồi nói: “Bạch Mai, chẳng phải lúc trước tớ đã nói với cậu rồi sao, viện trưởng Vân là một con người không tệ, anh ấy chân thành lại còn vô cùng tốt bụng. Thật sự rất xứng với mấy chữ "lương y như từ mẫu!".
Tề Bạch Mai có chút ngượng ngùng khẽ gật đầu một cái: "Đúng vậy, tớ cũng là mới phát hiện ra gần đây thôi!"
Ngay khi cô ấy vừa dứt lời, thì có một người với vẻ rất sốt ruột chạy vào phòng bệnh, hét lên tên của Tề Bạch Mai bằng một giọng đau thương: "Bạch Mai!"
Bạch Cẩm Sương quay đầu lại thì nhìn thấy đó là một người phụ nữ quyền quý và một người đàn ông trẻ tuổi đang bước vào phòng bệnh.
Người phụ nữ quyền quý với vẻ mặt lo lắng, sốt ruột mà hét lên tên của Tề Bạch Mai.
Người phụ nữ quyền quý đi lên trước, trực tiếp lao tới giường bệnh và đẩy Bạch Cẩm Sương ra ngoài, liếc nhìn Tề Bạch Mai một lượt từ trên xuống dưới, rồi lại nhìn vào vết thương trên cổ của cô ta, đôi mắt bà ta. bỗng dưng đỏ hoe: "Bảo bối, sao con lại bị thương thành ra như vậy chứ?"
Tề Bạch Mai bất lực: "Mẹ đừng có làm ầm ĩ lên nữa, chỉ là chút vết thương nhỏ thôi mà, tại sợ bị nhiễm trùng nên con mới băng bó như vậy thôi!".
Bạch Cẩm Sương giật mình, hóa ra đây là mẹ của Tề Bạch Mai ! Lúc này, thanh niên bên cạnh bà ta mới lên tiếng: "Em bị thương thì nên thành thật một chút đi. Tình trạng vết thương cụ thể thế nào, mẹ và anh sẽ tự đi hỏi bác sĩ!".
Tề Bạch Mai nhếch miệng, và hét lên một tiếng kéo dài: "Anh!"
Mẹ của Tề Bạch Mai-Trần An Nhiên thấy bộ dạng này của Tề Bạch Mai, đột nhiên lo lắng lại càng thêm tức giận: "Cũng vậy thôi, có gọi anh trai con cũng vô ích. Con đừng có tưởng rằng làm nũng một chút là có thể khiến bọn ta nguôi giận. Từ nay về sau nếu con ra ngoài mà còn không biết tự bảo vệ bản thân nữa, thì tốt nhất là nghỉ ra khỏi cửa luôn đi! Chuyện lần này, đều là mẹ nghe người ta nói lại, cái thằng Tăng Vỹ trời. đánh, hai nhà chúng ta đã hủy hôn ước rồi, mà nó còn dám thuê sát thủ giết con nữa. Mẹ tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho gia đình bọn họ đâu!"
Tề Bạch Mai nhếch miệng: "Anh ta đã chết, còn ba anh ta thì ngồi tù. Chúng ta tha hay không tha thì gia đình họ cũng như vậy rồi. Mẹ! Chuyện này chấm dứt ở đây đi. Đừng tiếp tục gây thêm mâu thuẫn mới nữa. Oan oan tương báo bao giờ mới dứt?!".
Tăng Vỹ đã chết, nhà họ Tăng chỉ còn lại anh trai của anh ta là Tăng Thần, Tề Bạch Mai thực sự không muốn nảy sinh thêm bất cứ mâu thuẫn hay thù hận nào nữa.
Nghe Tề Bạch Mai nói vậy, sắc mặc Trần An Nhiên bỗng trở nên khó coi: "Nói như vậy, mẹ muốn báo thù cho con cũng là sai sao?"
Lúc này, anh trai của Tề Bạch Mai - Tề Minh giữ chặt Trần An Nhiên: "Mẹ, Bạch Mai còn đang tĩnh dưỡng, mẹ đừng nổi giận với em ấy!" .
Trần An Nhiên nghe thấy vậy rồi lại nhìn vào vết thương trên cổ của con gái mình, vẻ mặt của bà mới dìu dịu đi một chút.
Tề Bạch Mai nhìn thấy Bạch Cẩm Sương và Lâm Kim Thư đứng nép một bên, cô ta nhanh chóng giới thiệu: "Cẩm Sương, Kim Thư, đây là mẹ tớ và đây là anh trai tớ".
Nói xong, cô ta nhìn Trần An Nhiên và mỉm cười: "Mẹ, hai người này là bạn của con Bạch Cẩm Sương và Lâm Kim Thư!"
Trần An Nhiên vốn đang mỉm cười nhìn Bạch Cẩm Sương và Lâm Kim Thư, nhưng khi bà ta nghe thấy cái tên Bạch Cẩm Sương, sắc mặt bà ta đột nhiên thay đổi.
Bà nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Bạch Cẩm Sương, lúc này. mới để ý đến khuôn mặt này hình như có chút quen thuộc, đây chẳng phải là nhân vật chính trong những bức ảnh mà bà ta đã nhìn thấy trên mạng đêm qua sao?
Lúc đó bà ta còn đang mắng rằng mấy đứa con gái bây giờ sao mà vô liêm sỉ quá vậy, cửa chính thì không đi mà cứ thích 'đi cửa sau dang díu với đàn ông đã có gia đình.
Thật không ngờ hôm nay lại được tận mắt nhìn thấy bộ dạng thật sự của Bạch Cẩm Sương ngay tại phòng bệnh của con gái.
Ánh mắt của Trần An Nhiên đột nhiên chìm xuống: "Cô là Bạch Cẩm Sương?"
Nhìn thấy bộ dạng không khách khí của Trần An Nhiên, Bạch Cẩm Sương ngớ người, gật gật đầu: "Đúng là con... bác gái, có chuyện gì sao?"
Trần An Nhiên hừ lạnh một tiếng: "Đừng gọi tôi là bác gái, tôi không nhận nổi hai từ bác gái của cô đâu, sau này cô tốt nhất là tránh xa Bạch Mai nhà chúng tôi ra một chút!".
Bạch Cẩm Sương sửng sốt: "Bác đây là.." Trần An Nhiên lại hừ lạnh một tiếng, nói thẳng ra: "Nếu tôi nhận không lầm người, thì cô chính là tiểu tam' xấu xa trên mạng đó. Cô không biết xấu hổ dang díu với chồng của người khác rồi còn bị người ta vạch trần, đúng chứ?"
Tề Bạch Mai thật không ngờ mẹ cô ta lại nói ra những lời như vậy, cô ta kinh ngạc nhìn Trần An Nhiên: "Mẹ, mẹ đừng có nói bậy!".
Trần An Nhiên không thèm đáp lại lời của Tề Bạch Mai mà đứng nhìn chằm chằm Bạch Cẩm Sương với ánh mắt ghét bỏ, như thể cô ấy là thứ gì đó rất bẩn thỉu vậy.
Sắc mặt Bạch Cẩm Sương đột nhiên thay đổi, đứng ở ngay đó, trợn to hai mắt, thân thể khẽ run, rồi cả người cũng phát run như muốn ngã.
Cô cắn môi, có chút nhục nhã buồn bực: "Bác gái, không phải như vậy đâu! Người trên mạng không phải tôi, tôi."
Trần An Nhiên trực tiếp ngắt lời cô: "Tôi đã nói là đừng gọi tôi là bác gái rồi mà. Còn nữa, cô nghĩ là tôi sẽ tin lời cô nói sao? Một đứa con gái như cô, tốt nhất là tránh xa Bạch Mai nhà chúng tôi ra một chút, đừng làm hư con bé!"
Tề Bạch Mai chứng kiến mẹ mình chỉ trích Bạch Cẩm Sương như vậy, cả người rất bối rối.
Cô ta nghe mẹ bảo Bạch Cẩm Sương tránh xa mình ra, lúc này mới kịp phản ứng lại, cô ta với vẻ mặt khó coi nói: "Mẹ, mẹ đang nói vớ vẩn cái gì vậy? Cẩm Sương không phải loại người như vậy! Người trong ảnh không phải cô ấy!"
Tề Minh cau mày đứng sang một bên, ánh mắt bình tĩnh và không nói một lời nào.
Trần An Nhiên quay lại nhìn Tề Bạch Mai với vẻ mặt chỉ tiếc rèn sắt không thành thép': "Con gái ngốc à, con đừng để bị cô ta lừa. Cô ta có phải là loại người như vậy không? Trong lòng mẹ tự biết rõ. Chẳng lẽ trên mặt 'tiểu tam' sẽ có viết mấy chữ nói mình là tiểu tam' à?! Mẹ nói cho con biết, nếu con muốn kết bạn với loại người không biết xấu hổ này, vậy thì ngay bây giờ hãy dẹp ngay cái ý định đó đi là vừa. Mẹ tuyệt đối không cho phép con gái của mình ở chung với loại người vô liêm sỉ như vậy! "
Bạch Cẩm Sương không thể nào ngờ rằng Trần An Nhiên sẽ nói ra những lời như vậy.
Thành thật mà nói, lòng tốt của Tề Bạch Mai dành cho cô đã khiến cô cảm động.
Tuy nhiên, những lời của Trần An Nhiên thực sự đã khiến cô bị tổn thương sâu sắc.
Cô cố nén giọt nước mắt chua xót, tức giận nhìn Trần An Nhiên: "Dì à, đề nghị dì ăn nói cho cẩn thận một chút. Dù không bằng không chứng vụ oan cho tôi như vậy, tôi có thể kiện dì tội vu khống đó nha. Tôi đây đường đường chính chính, có chỗ nào là vô liêm sỉ, chỗ nào không biết xấu hổ?"
Trần An Nhiên thật không nghĩ tới Bạch Cẩm Sương còn dám mạnh miệng như vậy.
Ở độ tuổi của bà ấy, bà ghét nhất là loại con gái tuổi còn nhỏ không lo học hành cho tốt, chỉ biết dựa dẫm vào người lớn.
Hơn nữa, trên mạng còn nổ ra chuyện Bạch Cẩm Sương không chỉ dang díu với đàn ông đã có gia đình, mà còn đi bar, cuộc sống vô cùng hỗn loạn, con gái của bà sao có thể làm bạn với một người như vậy chứ!
Ngay cả khi Tề Bạch Mai có níu lấy cánh tay của Trần An Nhiên đi nữa, cô ta cũng không thể ngăn được miệng của bà ta, bà ta nhìn Bạch Cẩm Sương với vẻ chán ghét, và nói với giọng điệu rất khinh bỉ: "Tôi vu khống cô? Loại như cô cũng có tư cách để nói tôi vu khống cô nữa à? Lúc cô muốn nói tôi, trước tiên hãy nhìn xuống xem cô là loại người như thế nào. Mấy vụ bê bối trên mạng của cô đều đã bị phanh phui ra ngoài ánh sáng hết rồi. Không ngờ, cô còn dám đòi tôi đưa ra bằng chứng nữa chứ, cũng không biết là cô lấy đâu ra cái can đảm đó nữa? Tôi thấy cô không chỉ là không kiềm chế được thôi đâu mà còn...miệng lưỡi sắc bén, da mặt cũng có chút dày." Lâm Kim Thư lạnh lùng lên tiếng: "Bác gái, bác đủ rồi, chúng tôi bởi vì xem bác là bậc trưởng bối nên mới không muốn tranh cãi với bác!".
Trần An Nhiên châm chọc hừ lạnh một tiếng: "Cô và cô ta đều là cái mè một lưới, có thể ở chung được với nhau, chắc cũng không phải loại tốt lành gì đâu!"
----------------------------