Chương 174: Kẻ hai mặt
Những tên côn đồ còn lại thấy mình đang
chiếm ưu thế, lập tức xông lên tấn công.
Đột nhiên, vô số ống thép đánh xuống lưng
Mạc Tu Nhân, Mạc Tu Nhân "Hự” lên vài tiếng đau
đớn.
Trong lúc hỗn loạn, anh bị đánh trúng chân,
loạng choạng quỳ một chân xuống đất.
Bạch Cẩm Sương lập tức mở to mắt, sắc mặt
thay đổi lớn: "Các người mau dừng tay lại!"
Đám côn đồ không những không nghe mà
còn ra tay dã man hơn.
Hải Long Bình giễu cợt, châm chọc nói vào tai
Bạch Cẩm Sương: 'Ái chà, còn giúp thằng nhóc
kia nói chuyện cơ đấy!”
Bạch Cẩm Sương lo lắng đến mức cả khuôn
mặt đều là nước mắt, giọng nói mang theo chút
nức nở: "Mạc Tu Nhân, anh cứ mặc kệ tôi, anh cứ
như thế này sẽ bị họ đánh chết mất!"
Mạc Tu Nhân cuộn tròn trên mặt đất, bảo vệ
đầu, bị đánh đến bất động, tiếng khóc của Bạch
Cẩm Sương cũng trở nên chết lặng.
Cuối cùng Hải Long Bình cũng bớt giận, phất
tay một cái, nói thẳng với đối phương: "Trói nó lại
cho tao! Đưa đến chỗ đó rồi nói sau!"
Trên người Mạc Tu Nhân đầy vết thương, anh
giương mắt, lạnh nhạt nhìn đám người này.
Đối phương có đến mười mấy người, cho dù
anh có thể đánh thăng được bọn họ, nhưng cũng
không thể bảo vệ Bạch Cẩm Sương không bị
thương.
Vẻ mặt bình tĩnh, cả người đầy vết thương,
anh để cho đối phương trói chặt cổ tay mình lại.
Triệu Văn Vương đang ở khách sạn, nếu không
thấy anh về, Triệu Văn Vương tất sẽ có hành động.
Bây giờ, hai người bọn họ chỉ đành đi bước
nào thì nhìn bước đấy, tuyệt đối không thể làm
bừa.
Mạc Tu Nhân và Bạch Cẩm Sương bị trói tay
chân rồi ống thẳng lên một chiếc xe tải lớn.
Vừa lên xe, Bạch Cẩm Sương đã vội vàng lên
tiếng, nhẹ giọng nói: 'Mạc Tu Nhân, anh có sao
không, anh bị thương chỗ nào rồi?"
Mạc Tu Nhân lắc đầu nguầy nguậy: "Không
sao đâu!"
Bỗng dưng nước mắt Bạch Cẩm Sương rơi lã
chã: "Đã bị đánh thành như vậy rồi, làm sao có thể
không sao được! Tất cả đều là lỗi của tôi, là tôi
liên lụy đến anh!"
Trên mặt Mạc Tu Nhân còn có vết thương,
anh ngước mắt lên nhìn Bạch Cẩm Sương, đôi
mắt sâu thẳm như biển: "Không sao đâu, đừng
khóc!"
Nghe vậy, Bạch Cẩm Sương càng khóc nhiều
hơn.
Chiếc xe lao qua con đường đất gập ghềnh,
rung lắc dữ dội tưởng như người muốn lài khỏi
xác.
Hải Long Bình Bình ngồi gần ghế lái đang gọi
điện thoại
Bạch Cẩm Sương nín thở, muốn nghe xem ai
muốn bắt cô.
"Bà chủ, chúng tôi còn bắt được thêm một
thằng nhóc con! Anh ta đang định đưa người phụ
nữ trở về Khách sạn, chắc là tên Giám đốc mà cô
nói đến. Cô xem, chúng tôi có cần tách hai đứa
nó ra không?" Giọng Hải Long Bình Bình đầy nịnh
hót.
Không biết bên kia nói cái gì mà khiến Hải
Long Bình Bình gật đầu liên tục: "Được được
được, vậy chúng tôi nhốt hai đứa lại với sau, sau
đấy cô cứ qua xem sao!"
Hải Long Bình Bình cúp điện thoại, bắt đầu
nói chuyện phiếm với mấy đứa em.
Cuối cùng, Bạch Cẩm Sương và Mạc Tu Nhân
bị đưa đến một ngôi làng hẻo lánh, họ bị nhốt
trong một ngôi nhà bằng đất.
Không biết đã qua bao lâu, Bạch Cẩm Sương
bị trói trong căn phòng thiếu ánh sáng, toàn thân
đều choáng váng.
Cô định hỏi Mạc Tu Nhân thế nào thì đột
nhiên bên ngoài có giọng nói của một người phụ