Chương 115: Thấp thỏm không yên
Vẻ mặt của Mặc Tu Nhân rõ ràng là khác
trước đây, anh có vẻ hơi lo lắng.
Lâm Thanh Tuấn nói thật: "Tôi không hỏi cụ
thể, cô ấy nói cô ấy với Lâm Kim Thư xảy ra
chuyện và hiện bọn họ đang ở bệnh viện. Tôi đi
qua đó một chuyến!"
Mặc Tu Nhân đứng dậy, vẻ mặt căng thẳng:
“Tôi đi cùng anh!"
Lâm Thanh Tuấn sửng sốt, nghĩ đến việc Lâm
Kim Thư và Bạch Cẩm Sương đều là nhân viên
của Hoàng Thụy, anh ta liền gật đầu, "Được rồi!"
Lâm Kim Thư luôn là cô gái kiêu hãnh và lãnh
đạm.
Tuy nhiên, khi gặp phải chuyện của Lâm
Thanh Tuấn thì cô không có vẻ thờ ơ nữa.
Cô ấy có chút chột dạ: "Cẩm Sương, cậu nói
như vậy, đàn anh nhất định sẽ biết là cậu nói dõi,
chúng ta không mang theo thẻ nhưng nhất định
là có mang theo điện thoại.
Thấy cô ấy không yên như thế, Bạch Cấm
Sương vẻ mặt có chút bất đắc dĩ nói: "Cô đúng là
ngớ ngẩn, đừng lo lắng, nghe tin chúng ta đang ở
bệnh viện Lâm Thanh Tuấn nhất định sẽ tới ngay
lập tức, làm gì có thời gian mà để ý đến chuyện
này!"
Lâm Tây có chút nửa tin nửa ngờ: "Thật sao?”
Bạch Cẩm Sương liếc cô ấy một cái: "Cậu nên
chủ động đi, cậu cứ im lặng như vậy, làm sao đàn
anh Lâm Thanh Tuấn biết cậu muốn gì cơ chứ”
Lâm Kim Thư thích Lâm Thanh Tuấn sáu
năm, mất ba năm mới tìm được anh.
Bây giờ tìm được người, Lâm Kim Thư cũng
không dám thổ lộ.
Lâm Kim Thư tính tình lạnh lùng, cô ấy có tình
cảm đặc biệt với Lâm Thanh Tuấn, ngoại trừ Bạch
Cẩm Sương biết ra thì không ai có thể nhìn ra
chuyện này cả.
Bạch Cẩm Sương biết từ khi Lâm Kim Thư
đến bộ phận công nghệ thông tin thì sáng nào cô
ấy cũng là người đến công ty sớm nhất, cô ấy mỗi
sáng đều mang bữa sáng đến cho Lâm Thanh
Tuấn.
Sau đó, cô ây đặt nó trên bàn trước và ghi tên
của Lâm Thân.
Cho tới bây giờ, Lâm Thanh Tuấn cũng không
biết bữa sáng mình ăn là do Lâm Kim Thư làm.
Lâm Kim Thư khóe miệng mấp máy, ngón tay
không lướt trên máy tính nữa.
Cô ấy nói nhỏ: "Tớ không biết... không biết
chủ động. Tớ nghĩ rằng tớ đến Trang sức Hoàng
Thụy đã rõ ràng rồi chứt"
Bạch Cẩm Sương liếc cô ấy một cái: "Cậu
chắc chứ? Đừng quên, tớ cũng ở Trang sức
Hoàng Thụy. Mọi người đều cho rắng cậu đến tìm
tớ, bao gồm cả Lâm Thanh Tuấn!"
Lâm Kim Thư không nói gì.
Cô ấy im lặng hồi lâu, cho đến khi xe dừng lại
trong hầm đậu xe của bệnh viện, cô mới nói:
"Thích lâu quá rồi, nhiều khi sợ anh ấy biết mình
thích anh ấy, nhưng cũng sợ anh ấy không biết"
Nếu anh ấy biết, nhưng lại không thích tớ, vậy tớ
phải làm sao? Nếu anh ấy không biết, những suy
nghĩ này đã bị đè nén nhiều năm như vậy, đôi khi,
bản thân tớ cũng cảm thấy có chút mệt mỏi "
Tham gia Facebook Group