Chương 241: Muốn làm gì thì làm
Trong tủ treo quần áo tối đen như mực nghe người ta live lâu như vậy, Mặc Tu Nhân hôn cũng đặc biệt nhập tâm.
Bạch Cẩm Sương giãy dụa hai giây thì nghe thấy giọng nói trầm thấp khan khan lại bá đạo của Mặc Tu Nhân vang lên bên tai: "Chuyên tâm một chút!”
Bạch Cẩm Sương sửng sốt, đỏ mặt nhắm chặt mắt lại.
Đợi đến khi bàn tay của Mặc Tu Nhân thả lỏng ra, gương mặt của Bạch Cẩm Sương đã đỏ giống như hoa anh đào.
Tay chân của Bạch Cẩm Sương hoảng loạn, vội vã đẩy cửa tủ nhanh chóng chạy ra ngoài, lấy lại máy theo dõi đặt ở trong phòng.
Mặc Tu Nhân cũng cùng đi ra ngoài, anh yên lặng nhìn theo Bạch Cẩm Sương, nhịn không được day day mi tâm.
Vừa rồi anh, thực sự là... khó kìm lòng được.
Thử hỏi xem có người đàn ông nào ở cùng người mình thích trong không gian hẹp như vậy nghe người ta live ngay bên tai mà không có chút phản ứng nào không?
Anh nhìn về phía Bạch Cẩm Sương từ đầu đến cuối đều quay lưng lại với mình, giống như đang tức giận.
Mặc Tu Nhân có chút bất đắc dĩ, giọng nói trầm thấp: “Bạch Cẩm Sương!” Bạch Cẩm Sương không lên tiếng, sau khi lấy được máy theo dõi liền quay người muốn đi.
Cuối cùng Mặc Tu Nhân nhịn không được mở miệng: “Rất xin lỗi em, vừa rồi anh có chút không kìm lòng được!”.
Bạch Cẩm Sương cuối cùng cũng nhìn anh một cái, vẻ mặt cô bình tĩnh: “Uh, em hiểu được, đàn ông bình thường đều sẽ có loại phản ứng đó!”.
Đừng nhìn bề ngoài cô đang rất bình tĩnh, quỷ mới biết được lúc này trong lòng cô đã rối loạn đến mức nào.
Mặc Tu Nhân nghe xong lời này khẽ dựa người vào cửa tủ, ánh mắt ánh tựa như mang theo sức nóng, sâu kín nhìn chằm chằm cô mà không hề chớp mắt lấy một cái.
Lời này của cô là có ý gì, là hoàn toàn không để ý đến chuyện vừa nãy hay sao?
Bạch Cẩm Sương bị anh nhìn đến mức cả người đều không thoải mái, nhịn không được quay người lại trừng mắt với anh: “Anh cứ nhìn chằm chằm em như thế làm gì?”
Đôi con người của Mặc Tu Nhân lóe sáng, thật sự muốn xé cái mặt nạ lãnh đạm trên mặt cô ra. Thế là anh ý vị thâm trường cố ý trêu chọc cô: “Chỉ là anh không ngờ tới, lúc nãy em lại đặc biệt nhập tâm như vậy, còn rất phối hợp nữa!”.
Bạch Cẩm Sương nghĩ đến cảnh hai người hôn môi trong tủ lúc này, rõ ràng Tăng Vỹ và Nguyên Hòa Hạ đều đi cả rồi nhưng cô không chỉ không phản kháng, lại còn để mặc cho Mặc Tụ Nhân muốn làm gì thì làm..
Gương mặt không chút tiền đồ của cô thoắt cái liền đỏ lên, cô thở phì phì nói: “Phối hợp cái gì chứ, anh nghĩ nhiều rồi, là do tay chân của em đều bị tê hết cả, động... không động được, lại... lại nói, chẳng phải anh không cho em có ý nghĩ không nên có với anh sao? Sao anh lại cứ hôn em. chứ!”.
Mặc Tu Nhân khẽ giật mình, chút tâm tư này bị cô nói toạc ra khiến sắc mặt của anh có chút không được tốt cho lắm.
Anh giả bộ treo lên vẻ mặt đạm mạc, cứng miệng nói: “Khi chúng ta lĩnh chứng chẳng phải đã nói sẽ thực hiện nghĩa vụ vợ chồng rồi sao, giờ mới hôn có một cái thì đã làm sao!”
Gương mặt vốn đỏ bừng lên của Bạch Cẩm Sương sau khi nghe xong lời này lập tức biến đổi, biểu tình xấu hổ cùng giận dữ đều biến mất sạch sẽ.
Cô thu lại tất cả cảm xúc dưới đáy mắt, nhìn Mặc Tu Nhân một cái thật sâu: “Anh nói đúng!” Nói xong, cô trực tiếp quay người đi. Mặc Tu Nhân bị cô nhìn đến ngây ngẩn cả người, cô tức giận rồi sao?
Đến khi tiếng đóng cửa vang lên anh mới tỉnh lại, ảo não duỗi tay ra day day mi tâm, rốt cuộc vừa rồi anh đã nói cái quái quỷ gì vậy chứ!
Khi Mặc Tu Nhân đuổi theo ra ngoài đã không còn nhìn thấy bóng dáng của Bạch Cẩm Sương đâu nữa.
Anh quay về biệt thự số một Hương Uyển thì phát hiện Bạch Cẩm Sương đã lên tầng rồi, ngay đến Tiểu Bạch đáng thương kêu meo meo, Bạch Cẩm Sương cũng không cho nó đồ ăn.
Xem ra lần này cô giận thật rồi. Mặc Tu Nhân lấy cho Tiểu Bạch một ít đồ ăn rồi mới lên tầng. Anh đứng ở trước cửa phòng của Bạch Cẩm Sương, cam chịu số phận mà gõ cửa. Kết quả, anh gõ cả nửa ngày Bạch Cẩm Sương cũng không lên tiếng. Mặc Tu Nhân bất đắc dĩ nói: "Bạch Cẩm Sương, anh biết em đang ở trong đó, mở cửa ra!” Giọng nói của Bạch Cẩm Sương lãnh đạm đến cực điểm: “Anh Mặc, tôi muốn đi ngủ!”
Giọng nói của Mặc Tu Nhiên có chút trầm xuống: “Bạch Cẩm Sương, em nhất định muốn ép tôi lấy chìa khóa để mở cửa sao?”
Bạch Cẩm Sương không nói chuyện.
Một lát sau, cô mở cửa ra, vẻ mặt không chút biểu cảm nhìn Mặc Tụ Nhân: “Anh Mặc, có chuyện gì sao?”
Mặc Tu Nhân có chút chịu không nổi thái độ này của Bạch Cẩm Sương, nhịn không được cau mày lại: “Lúc nãy ở khách sạn, tôi không phải có ý đó, lúc đó tôi.”
Bạch Cẩm Sương ngắt lời anh: “Bây giờ anh đến tìm tôi là muốn tôi thực hiện nghĩa vụ vợ chồng sao? Được thôi, anh Mặc, mời vào!”.
Gương mặt anh tuấn của Mặc Tu Nhân cứng đờ, tức đến mức suýt chút nữa đã bóp chết Bạch Cẩm Sương: “Bạch Cẩm Sương, rốt cuộc em có nghe hiểu lời tôi hay không?”
Vẻ mặt của Bạch Cẩm Sương đạm mạc: “Đương nhiên là có, khi anh Mặc đây cần đến tôi, tôi sẽ không từ chối, về sau những việc như hôn môi các thứ cũng sẽ không sĩ diện đủ kiểu nữa!”
Hô hấp của Mặc Tu Nhân cứng lại, có phần nghiến răng nghiến lợi: “Bạch Cẩm Sương, em muốn chọc tôi tức chết có phải không? Em rõ ràng biết tôi không có ý đó, em nhất định cần phải như thế này sao?”.
Vẻ mặt của Bạch Cẩm Sương không có chút biến hóa nào, cô đã thu lại hết tất cả những ý nghĩ của mình đối với Mặc Tu Nhân: “Anh Mặc, tôi không hề cố ý, tôi chỉ ăn ngay nói thật, chúng ta vốn là hôn nhân hợp đồng, không cần thiết..”.
Mặc Tu Nhiên nhìn cái miệng nhỏ của cô rõ ràng xinh đẹp như hoa anh đào nhưng những lời được thốt ra từ cái miệng đó đều là lời khiến người ta tức giận. Anh trực tiếp cách người qua cửa, quay người ép Bạch Cẩm Sương vào tường rồi cúi người hôn xuống.
Tất cả những lời của Bạch Cẩm Sương đều bị anh chặn lại trong cổ họng. Trong mắt cô xẹt qua một tia hoảng loạn, vốn muốn đẩy Mặc Tu Nhân ra.
Kết quả, nghĩ đến những lời vừa nãy của chính mình lại cứng rắn nhịn xuống. Mặc Tu Nhân hôn rất hung dữ, cả người giống như muốn nuốt sống Bạch Cẩm Sương.
Nụ hôn kết thúc, hô hấp của Bạch Cẩm Sương có chút bất ổn, cô trừng mắt nhìn Mặc Tu Nhân nhưng không nói chuyện.
Góc miệng của cô đã bị cắn rách luôn rồi. Trong lòng cô thầm mắng, người này là chó à? Sao lại biết cắn người thể?
Mặc Tu Nhân nhìn đôi mắt lấp lánh ánh nước của cô, duỗi tay ra vuốt ve gương mặt nhỏ mềm mại của của cô: “Là em nói, dù anh có làm gì em cũng sẽ không từ chối anh. Về sau nếu như em còn dám nói tôi không thích, anh sẽ hôn đến lúc nào em ngậm miệng lại mới thôi!”
Bạch Cẩm Sương chán nản, người này sao lại bá đạo như vậy chứ? Mặc Tu Nhiên tựa như có thể nhìn thấu được ý nghĩ của cô, trực tiếp mở miệng: “Đừng có nhìn chằm chằm anh như vậy, anh chính là bá đạo như thế đấy!”.
Đồng tử của Bạch Cẩm Sương hơi co lại, người này biết đọc tâm thuật sao?
Mặc Tự Nhiên duỗi tay ra vuốt ve mái tóc của cô, trầm thấp nói: “Về sau... em phải ngoan ngoãn một chút!”.
Bạch Cẩm Sương mím môi không nói, Mặc Tu Nhân cúi xuống nhìn cô: “Đi nghỉ ngơi sớm một chút đi, đừng tức giận, tức giận sẽ chóng già!”
Bạch Cẩm Sương trừng anh, anh mới nhanh già! Tự theo ý mình, quả thật... có bệnh!
Bạch Cẩm Sương trợn trừng mắt lên, cực kỳ giống Tiểu Bạch khi nổi giận: “Cái đồ bệnh thần kinh nhà anh, nếu như anh không có tiền đi bệnh viện thì tôi sẽ bỏ tiền ra đưa anh đến bệnh viện tâm thần tốt nhất!”.
Mặc Tu Nhân coi nhẹ lời khiêu khích của cô.
Anh nhìn Bạch Cẩm Sương khẽ giương khóe môi: “Quả thực là tôi có bệnh, nhưng không phải là bệnh thần kinh."
Mà là bệnh tương tư!
Đương nhiên, anh không nói ra nửa câu còn lại, ngược lại để lại cho Bạch Cẩm Sương một anh mắt sâu kín hàm xúc.
Sau đó anh quay người rời đi.
Bạch Cẩm Sương hung hăng nhăn chặt mày lại, vẻ mặt ngây ngốc, anh ta từ đầu chui ra vậy. chú?
Nghĩ lại những hành động không bình thường của anh tới nay, ánh mắt vừa rồi dường như rất ấm áp, đôi con người của Bạch Cẩm Sương có chút lóe sáng, anh... đây là có chút yêu thích chính
mình sao? Bạch Cẩm Sương nghĩ đến đây, vội vàng lắc đầu, tự cảnh cáo chính mình trăm nghìn lần đừng tự mình đa tình.
Cho dù cô thật sự có chút cảm tình không giống như bình thường đối với Mặc Tu Nhân thì cũng không thể thể hiện ra ngoài.
Cô còn nhớ rất rõ ràng Mặc Tu Nhân đã từng nói chính mình không được có một chút ý nghĩ không an phận nào đối với anh. Cô cũng không muốn Mặc Tu Nhân giẫm đạp lên tôn nghiêm của bản thân.