Chương 103: Cô có lịch hẹn trước không
Bạch Cẩm Sương nhíu mày: "Anh Sở, buổi
trưa tôi có một cuộc hẹn!"
"Vậy còn buổi tối thì sao?"
"Buổi tối tôi cũng không có thời gian!"
"Vậy tôi có thể hẹn cô vào ngày mail Ngày
mốt cũng có thể!" Sở Tuấn Thịnh hoàn toàn
không ngại, mặt của anh ta dày như da trâu.
Bạch Cẩm Sương cảm thấy không vui: "Anh
Sở, anh không hiểu sao? Tôi đang từ chối anh đó!"
Sở Tuấn Thịnh cười khẽ: "Em gái Bạch, cô
không cảm nhận được sao? Tôi có ý với cô! Cô
thật sự là một cô gái rất thú vị!"
Cảnh Bạch Cẩm Sương dọn bóng vào ngày
hôm đó, đến bây giờ anh ta nhớ lại thì vẫn còn có
cảm giác khác lạ.
Giọng nói của Bạch Cẩm Sương trở nên lạnh
lùng: "Có rất nhiều người có thể chơi đùa cùng
anh, còn tôi thì rất bận rộn, anh Sở có thể đi tìm
người khác!"
Giọng nói của Sở Tuấn Thịnh rất bất lực:
"Nhưng mà bây giờ tôi đang đứng ở dưới lầu của
công ty cô, nếu như cô không ngại thì tôi có thể
chờ cô mỗi ngày!"
Bạch Cẩm Sương coi như là đã hiểu, nếu như
cô không ăn bữa cơm này thì Sở Tuấn Thịnh sẽ
quấy rây cô mỗi ngày.
Sắc mặt của cô thay đổi: "Anh đang đứng ở
dưới lâu của công ty tôi sao?”
Bạch Cẩm Sương vừa mới dứt lời thì đã đi ra
khỏi công ty.
Bạch Cẩm Sương cầm điện thoại di động và
xoay người, cô liếc mắt một cái thì thấy Mặc Tu
Nhân đứng ngay bên cạnh mình.
Cô hơi nhíu mày, nghĩ đến lời cảnh cáo của
Mặc Tu Nhân vào lúc đó, anh nói cô phải giữ
khoảng cách với Sở Tuấn Thịnh.
Cô mở miệng nói: "Xin lỗi, anh Sở, tôi thực sự
không thời gian để dùng cơm với anh!"
Giọng nói của Sở Tuấn Thịnh mang theo một
tia lạnh lẽo: "Cho nên, bạn của cô để ý việc có
thêm tôi hay sao?"
Sở Tuấn Thịnh liếc mắt thì đã thấy được Bạch
Cẩm Sương, anh ta cười và vẫy tay với Bạch Cẩm
Sương.
Kết quả, anh ta chỉ mới đưa tay lên vài lần thì
đã nhìn thầy Mặc Tu Nhân đứng cách Bạch Cẩm
Sương không xa.
Nụ cười trên mặt anh ta tắt dần: "Em gái
Bạch, buổi trưa hôm nay tôi rất muốn ăn cơm với
cô đó? Cô có lịch hẹn trước không? Cứ coi như
đây là cuộc hẹn giữa cô và bạn bè, vậy thì cô
cũng không ngại nếu như tôi đi theo chứ!"
Bạch Cẩm Sương phát hiện Sở Tuấn Thịnh
hơi bất thường, cô vừa định nói chuyện thì chợt
nghe Lâm Thanh Tuấn hô lên một tiếng: "Tổng
giám đốc Mặc!"
Bạch Cẩm Sương nhíu mày: "Anh Sở, chuyện
này không liên quan đến bạn của tôi!"
Sở Tuấn Thịnh không chiều theo ý của cô:
"Vậy là do cô không muốn à?”
Bạch Cẩm Sương có chút khó xử, cô cũng
không muốn chọc giận Sở Tuấn Thịnh.
Loại người "khẩu phật tâm xà" như Sở Tuấn
Tham gia Facebook Group