Chương 510: Một tay lèo lái
Con người Mặc Tu Nhận lấp lóe, nhìn thoáng qua Triệu Khiêm, ra hiệu cho anh ta buông Kim Chính Long ra.
Kim Chính Long té nhào vào ghế sô pha bên này, hắn ta quỳ rạp trên mặt đất, chật vật nhìn anh: “Ngài Mặc, tôi đã giúp Tống Chí Nam làm việc hai lần, còn có một lần... chuyện đó liên quan tới mạng người, đúng vậy, đều là chủ ý của Tổng Chí Nam, nếu như tôi nói ra thì ngài có thể buông tha cho tôi được không?”
Đôi mắt của anh ánh lên vẻ cực kỳ bình tĩnh, cũng không nói chuyện.
Mấy năm nay, mạng người quan trọng lắm sao? Bây giờ Tống Chỉ Nam đã mất trí rồi, trước đây cô ta muốn hại Cẩm Sương, kết quả trời xui đất khiến thế nào lại thành ra hại chết Lặng Như Yến, không ngờ tới tận bây giờ cô ta vẫn còn chưa thu tay lại!
Hiện tại, nghe giọng điệu này của Kim Chính Long thì có lẽ mức độ độc ác ghê tởm của Tống Chỉ Nam sợ là đã nằm ngoài khả năng tưởng tượng của anh rồi.
Một con rắn độc như vậy, đúng là không thể giữ lại!
Anh chậm rãi mở miệng: “Anh cứ nói trước đi, tôi sẽ suy nghĩ lại một chút!”
Kim Chính Long hít sâu một hơi: “Năm đó, chuyện Sở Tuấn Đạt và bạn của anh ấy bị tai nạn xe cộ mà chết, chắc là ngài vẫn còn nhớ rõ!” .
Đồng tử của anh thoáng cái mãnh liệt co rút: “Nhớ rõ, rồi sao nữa?”
Vẻ mặt Kim Chính Long có chút hủ bại: “Thật ra chuyện này là do Tổng Chỉ Nam một tay thao túng, tôi cũng không biết tại sau lúc đó cô ta lại muốn làm như vậy. Năm đó, cô ta đại diện cho trang sức đá quý Hoàng Thụy, lúc cô ta đi đàm phán với bên trang sức đá quý Thanh Sương, tôi mới biết được, bạn thân của Sở Tuấn Đạt đã bỏ một số nguyên liệu vào trong trà của cô ta, tin tức này của tôi cũng là từ chỗ thuộc hạ tôi ở nơi đó biết được. Lúc ấy một thuộc hạ dưới tay tôi đang công tác ở bên kia, tôi biết được chuyện này mới bảo Tổng Chí Nam cẩn thận một chút. Kết quả, cô ta tương kế tựu kế, cho tôi một khoản tiền lớn, bảo thuộc hạ của tôi bỏ thêm nguyên liệu vào trong trà của Sở Tuấn Đạt và bạn thân của anh ta!”
“Sau lại tới chuyện kia, tôi cũng không biết vì sao lại ra như thế, chỉ là nghe nói Tống Chí Nam bị hai người kia ức hiếp. Về sau, ngài lại trở thành người yêu của cô ta. Mặc dù tôi chưa từng gặp qua ngài, nhưng mà lại e ngại tên tuổi của ngài, cho dù muốn nói thì tôi cũng không dám đi ra ngoài nói hươu nói vượn. Mãi cho đến khi Tổng Chỉ Nam tới tìm tôi, bảo tôi giúp cô ta diệt trừ Sở Tuấn Đạt và bạn của anh ta, thì tôi mới...”
Anh nghe đến đây gần như đã hiểu ra: “Cho nên, cái chết của Sở Tuấn Đạt và bạn của anh ta năm đó là do anh động tay động chân đúng không?”
Kim Chính Long cúi đầu: “Tôi... tôi cũng là bị người khác khống chế. Lúc ấy Tống Chí Nam nắm trong tay nhược điểm của tôi, tôi không dám không nghe theo cô ta. Lúc đó, sở dĩ tôi nhắc
nhở cô ta có kẻ muốn bỏ nguyên liệu vào trong trà của cô ta chính là vì muốn cô ta hủy đi một số điểm yếu của tôi mà cô ta đang nằm trong tay. Tôi lại không ngờ rằng, về sau bản thân lại bị cô ta uy hiếp mà làm ra nhiều chuyện như vậy, thế nhưng những chuyện này đều không phải là chủ ý của tôi...”.
Kim Chính Long vẫn còn đang giải thích cho bản thân hắn ta, sắc mặt Mặc Tu Nhân đã có chút hoảng hốt.
Cho nên mới nói, mấy năm nay Sở Tuấn Thịnh đối nghịch với anh, quan hệ giữa hai người từ từ chuyển biến xấu đi, thật ra chính là bị Tổng Chỉ Nam âm thầm toan tính.
Kỳ thật, lý do mà năm đó Tổng Chí Nam làm như vậy, người khác có lẽ còn không rõ, nhưng mà anh hẳn là có thể đoán ra được mấy phần.
Năm đó anh cơ bản cũng không có ý muốn yêu đương với cô ta. Đáng tiếc, cô ta lại bị người ta cưỡng hiếp, hơn nữa còn là hai người đàn ông cùng nhau làm. Loại chuyện như vậy truyền ra ngoài đối với thanh danh của một thiếu nữ mà nói, có thể nói là đả kích trí mạng.
Hơn nữa, lúc ấy cô ta lại là đại diện cho Trang sức đá quý Hoàng Thụy đi bàn chuyện công việc, mà quan hệ giữa nhà họ Tống và nhà họ Tân cũng không tệ. Nói cho cùng thì bản thân anh cũng có chút áy náy, lúc Tổng Chí Nam muốn tự sát, anh mới có thể cố gắng đi khuyên ngăn cô ta.
Bây giờ anh vẫn còn nhớ rõ, lúc ấy những lời mà cô ta đã nói chính là, cô ta đã như vậy rồi, đời này khẳng định sẽ không còn ai thật tình muốn tiếp nhận cô ta nữa, còn không bằng cô ta cứ chết đi cho rồi!
Anh hỏi cô ta, vậy thì cô ta muốn phải làm sao mới có thể không đi tìm cái chết.
Mặt mũi Tống Chỉ Nam tràn đầy nước mắt hỏi anh, nếu như anh không ngại thì liệu anh có thể ở bên cô ta được hay không?
Dưới tình huống đó, anh rốt cuộc cũng động lòng trắc ẩn, chuyện yêu đương với cô ta vốn chỉ là ý tứ muốn đền bù mà thôi.
Thế nhưng, anh lại không thể ngờ được, lòng dạ của cô ta lúc đó cũng đã độc ác như vậy rồi!
Về sau, anh muốn đi tìm Sở Tuấn Đạt và bạn của anh ta để gây phiền phức, cũng coi như vì đòi lại công bằng cho Tổng Chỉ Nam.
Đáng tiếc, còn chưa đợi anh điều tra ra manh mối gì thì hai người kia đã chết rồi. Từ đó về sau, cái chết của Sở Tuấn Đạt cũng được Sở Tuần Thịnh quy hết lên trên người anh.
Anh và Sở Tuấn Thịnh vốn là bạn bè, đáng tiếc, từ sau lần đó, quan hệ giữa hai người lại càng ngày càng đối nghịch.
Mấy năm nay, anh không phải chưa từng nghĩ tới chuyện xoa dịu mối quan hệ giữa anh và anh ta. Thế nhưng, thái độ của Sở Tuấn Thịnh với anh càng ngày càng trở nên ác liệt, còn anh lại không phải một người ưa giải thích.
Anh lại không ngờ, từ đầu chí cuối, hai người bọn họ đều đã bị Tống Chỉ Nam lừa gạt rồi!
Sự tình cũng đã trôi qua rất lâu rồi nhưng bây giờ anh mới biết được chân tướng của chuyện này, tâm trạng anh cũng đã không còn cái loại căm phẫn như trước, mà nhiều hơn chính là phức tạp!
Kim Chính Long nhìn thấy anh không nói tiếng nào, mới thật trọng mở miệng: “Ngài Mặc, ngài có thể dựa vào chuyện tôi đã nói ra chân tướng sự kiện kia mà thả cho tôi một con đường sống hay không?”
Anh nhìn hắn ta một cái: “Mặc dù anh chỉ là một quân cờ của Tổng Chí Nam, nhưng nói tới cùng, anh thật sự đã giúp cô ta hại chết Sở Tuấn Đạt. Tôi cũng khanh muốn ra tay với anh, hai người mà anh thu nhận kia cũng đủ để cho tôi trút giận rồi!”.
Kim Chính Long tưởng anh đã bỏ qua cho hắn ta rồi, vừa định mang ơn, chợt nghe thấy anh nói: “Triệu Khiêm, đưa hắn ta đến cho Sở Tuấn Thịnh, thuận tiện nói rõ ràng về chân tướng chuyện năm đó. Về phần phải xử trí hắn ta như thế nào, toàn bộ cứ dựa theo ý tứ của Sở Tuấn Thịnh đi. Còn nữa, tăng thêm số lượng người ra nước ngoài tìm kiếm Tống Chỉ Nam!”
Triệu Khiêm gật nhẹ đầu, lập tức lôi kéo Kim Chính Long rời đi.
Lần này Kim Chính Long thật sự sợ rồi, hắn ta hét lên đầy kinh hãi: “Ngài Mặc, ngài không thể như vậy. Tôi đã nói ra nhiều chân tướng như vậy rồi, chẳng lẽ ngài không thể khoan dung độ lượng tha cho tôi được hay sao?”
Anh chỉ là hờ hững nhìn hắn ta một chút, không có phản ứng gì.
Thật ra thì anh cũng muốn thả hắn ta ra, nhưng mà cái chết của Sở Tuấn Đạt chung quy cũng phải có người gánh vác trách nhiệm. Mặc dù đã trôi qua nhiều năm như vậy, chỉ sợ Sở Tuấn Thịnh vẫn còn tức giận khó mà quên được.
Anh xử lý chuyện này xong xuôi, trực tiếp trở về biệt thự số một Hương Uyển.
Lúc anh trở về, Vấn Đình đang nói chuyện với Bạch Cẩm Sương.
Ánh mắt cô đờ đẫn nhìn vào ti vi, cũng không biết đang suy nghĩ những gì.
Anh nhíu mày, đôi giày.
Vấn Đình chọc chọc tay của cô: “Cô chủ Bạch, ngài Mặc đã về rồi!”
Cô vừa nghe đến đây, đột ngột ngẩng đầu lên nhìn về phía cửa trước bên này.
Anh đi thẳng về phía sô pha, cô mím môi: “Anh đã về rồi à?”
Anh gật nhẹ đầu, nói với Vấn Đình: “Cô với anh trai cô đi trước đi!”
Cô ta gật đầu, đứng dậy rời đi.
Anh ngồi xuống sô pha, vừa định nói chuyện với cô. Kết quả, anh nhìn thấy cô theo bản năng sờ vào ghế sô pha bên cạnh.
Anh đứng dậy, tới bên cạnh cô, ôm lấy người vào lòng: “Cục cưng, cố gắng đừng buồn nữa, có được không? Bây giờ em phải chú ý giữ gìn sức khỏe cơ thể!”
Cô nghe anh nói như thế, hốc mắt đỏ đến lợi hại: “Em biết rồi ạ, em sẽ cố gắng!”
Anh vừa bất đắc dĩ lại thấy đau lòng.
Anh im lặng một hồi, đang định mở miệng dò xét: “Nếu như em thích mèo trắng mà nói, anh sẽ mua lại một con tặng cho em, có được không?”
Cô nghe nói như thế, mới đẩy anh ra, vẻ mặt có chút kháng cự: “Không cần, cho dù mèo khác có tốt hơn đi chăng nữa thì nó cũng không phải là Tiểu Bạch của em!”