Chương 572: Những vì sao trên đại dương
Vân Thành Nam nắm tay cô ấy: “Công việc của bạn gái anh, anh đương nhiên là muốn xem một chút! Tìm hiểu rõ thêm một chút!”
Tề Bạch Mai đỏ mặt không lên tiếng. Cô ấy đích thực đã viết trong tiểu thuyết mình thích phòng ngủ như vậy, bố trí phòng ngủ đại khái đều miêu tả vô cùng rõ ràng, ngay cả màu khăn trải giường, Vân Thành Nam cũng chuẩn bị giống như đúc. Nói thật, trong lòng Tề Bạch Mai vô cùng cảm động.
Lúc này, Vân Thành Nam đột nhiên tắt đèn pha, bật đèn khác: “Có thích không?”
Tề Bạch Mai lập tức ngây ngẩn cả người, trên vách tường loé ra biển xanh rộng lớn, ngẩng đầu lên, đỉnh đầu là một mảnh tinh hà sáng lạn. Tề Bạch Mai im lặng nhìn tất cả chuyện này, cảm giác nội tâm không cách nào dùng ngôn ngữ để mô tả.
Vân Thành Nam thấp giọng ở bên tại cô ấy nói: “Đây là những vì sao trên đại dương mà anh dành tặng cho em!”
Tề Bạch Mai trong lòng vừa kinh ngạc vừa vui mừng, trong thâm tâm cảm động một phen, giống như sóng biển từng trận kích động.
Cô ấy dừng sức kéo tay Vân Thành Nam, xoay người bình tĩnh nhìn Vân Thành Nam: “Em rất thích, em thật sự rất thích!”
Vân Thành Nam cười khẽ: “Vậy tối nay có muốn ở lại đây hay không?” Tề Bạch Mai rối rắm nhíu mày: “Em muốn về nhà cơ!”
Vân Thành Nam sửng sốt, vẻ mặt trong nháy mắt kinh ngạc: “... Được rồi, anh sẽ đưa em trở về!”
Vân Thành Nam nói xong, tắt những chiếc đèn nhỏ như những vì sao trên đại dương đi, lôi kéo Tề Bạch Mai đi vào phòng, bước hai bước vào, đèn cảm ứng bên giường liền sáng lên.
Vân Thành Nam nói: “Buổi tối đi vệ sinh không cần phải sợ đứng lên bật đèn nữa, em chỉ cần vỗ vào giường đèn sẽ tự được bật lên!”
Tề Bạch Mai cảm động không thôi, nói thật cô ấy ở nhà cũng không thể cân nhắc chu đáo được như vậy, cô ấy dùng sức nắm tay Vân Thành Nam: “Vân Thành Nam, cảm ơn anh, em cũng không biết anh đã chuẩn bị cho một em một bất ngờ lớn như vậy!”
Vân Thành Nam trong mắt đầy ý cười: “Em là bạn gái của anh, chỗ của anh sao có thể không chuẩn bị được cho em một phòng ngủ cơ chứ! Cho nên em còn muốn đi nữa không?”
Tề Bạch Mai phồng má lên: “Em muốn, tối nay em... Mọi chuyện cái gì cũng đều chưa có chuẩn bị rõ ràng, trước tiên em muốn trở về nhà một chuyến!”
Vân Thành Nam nhìn cô ấy: "Anh giúp em chuẩn bị quần áo!" Anh ta nói xong đi đến tủ quần áo trực tiếp mở tủ quần áo ra.
Tề Bạch Mai sửng sốt, cô ấy tiện tay kéo ngăn kéo ra, phát hiện bên trong toàn bộ đều vừa với dáng người cô ấy, hơn nữa bên trong lại có cả quần áo lót.
Tề Bạch Mai nhất thời đỏ mặt: "Sao anh lại..." Cô ấy nói xong vội vàng đóng ngăn kéo lại.
Ánh mắt Vân Thành Nam quét vào ngăn kéo, nhếch môi: "Đây là vì anh là bạn trai em, anh nên vì em chuẩn bị một chút!"
Tề Bạch Mai đỏ mặt: "..."
Chúa ơi anh ta là bạn trai nên như vậy, bạn trai nhà người ta có ai thân mật như vậy đâu cớ chứ! Hả?
Vân Thành Nam cũng không tiếp tục trêu chọc cô ấy: "Anh biết em cần một quá trình chuẩn bị tâm lý, đi thôi, anh sẽ đưa em trở về!"
Giọng điệu của Vân Thành Nam không cao không thấp, thế nhưng Tề Bạch Mai vẫn nhịn không được nhìn anh ta hỏi: "Anh có tức giận không?”
Vân Thành Nam nhìn bộ dáng cẩn thận của cô ấy nhịn không được cười khẽ: "Anh thoạt nhìn trông giống người rất thích tức giận như vậy sao? Đừng suy nghĩ lung tung, anh tôn trọng ý kiến của em!”
Tề Bạch Mai mím môi: "Vậy nếu ý kiến đó của em làm cho anh rất tức giận thì sao?"
Vân Thành Nam sâu kín nhìn cô ấy một cái: "Vậy thì dựa theo ý kiến của anh!”
Tề Bạch Mai: "..."
Nói rằng tôn trọng ý kiến của mình ư? Cuối cùng, Vân Thành Nam vẫn đưa Tề Bạch Mai về nhà.
Gần đến ngày đám cưới của Bạch Cẩm Sương và Mặc Tu Nhân, Mặc Tu Nhân lại càng bận rộn hơn, Bạch Cẩm Sương chỉ khi cần thiết mới phải phối hợp một chút, ví dụ như lựa chọn lễ đường theo sở thích và khách sạn, ví dụ như tùy chỉnh váy cưới và lễ phục, vân vân một loạt.
Buổi sáng, Bạch Cẩm Sương dựa theo lời hẹn với Doãn Nhược Liên đi đến một quán cà phê ở trung tâm thành phố.
Vấn Đình im lặng đi theo phía sau cô, Vấn Đông cũng không biết ở chỗ nào rồi, dù sao Bạch Cẩm Sương cũng không tìm thấy, nhưng nghe Vấn Đình nói anh ta đích xác là đang đi theo dõi Bạch Cẩm Sương. Bạch Cẩm Sương có chút lo, có thể đây chính là thám tử theo dõi chuyên nghiệp!
Bạch Cẩm Sương cùng Vấn Đình ngồi xuống không lâu thì Doãn Nhược Liên tới. Cô ta cười nhẹ chào Bạch Cẩm Sương, lúc nhìn thấy Vấn Đình, cô ta chớp chớp mắt: "Vị này là..."
Bạch Cẩm Sương giới thiệu: "Cô ấy là vệ sĩ của tôi, cô ấy tên Vấn Đình!”
Doãn Nhược Liên sửng sốt lập tức phản ứng lại: "Thì ra là như thế, xem ra tổng giám đốc Mặc đối với cô đặc biệt quan tâm đó nha!”
Bạch Cẩm Sương cười cười, không tiếp tục chủ đề này: "Yêu cầu tùy chỉnh đồ trang sức của cô, còn có kiểu váy dạ hội có thể cho tôi xem một chút được không?"
Vốn dĩ Bạch Cẩm Sương gần đến ngày tổ chức lễ cưới rồi không muốn nhận danh sách nữa. Thế nhưng nghe Doãn Nhược Liên nói đây đồ là dùng cho tiệc tối cuối năm, Bạch Cẩm Sương có chút động tâm, cô chưa thiết kế qua loại trang sức cho dịp này, cho nên sau khi nghe được yêu cầu của Doãn Nhược Liên mới đồng ý tới xem một chút.
Doãn Nhược Liên nhìn Bạch Cẩm Sương: "Cái này đương nhiên không thành vấn đề, chẳng qua trước khi cô xem phải ký thỏa thuận không tiết lộ, dù sao lễ phục trong tiệc mừng năm mới không thể tiết lộ trước!”
Bạch Cẩm Sương gật đầu: "Không thành vấn đề, đây là việc nên làm!”
Sau khi cô nói xong, nhanh chóng ký thỏa thuận không tiết lộ, Doãn Nhược Liên lập tức đem bản đồ hiển thị bố chiều của lễ phục buổi tối, còn có một số yêu cầu phụ trợ trang sức đưa cho Bạch Cẩm Sương. Bạch Cẩm Sương đang nhìn, đột nhiên nghe được trước cửa quán cà phê truyền đến một tràng tiếng cười đùa giỡn. Bạch Cẩm Sương quay đầu đồng thời nhìn qua Doãn Nhược Liên. Khi Bạch Cẩm Sương nhìn thấy Trình Ngọc Viện trong đám người kia, con ngươi hơi rụt lại, không khỏi nhìn thêm vài lần nữa.
Con người Doãn Nhược Liên lóe lên như có suy nghĩ, hỏi một câu: "Trong đám người đó có người quen của cô hay sao?”
Bạch Cẩm Sương gật đầu: "Đích xác có một người, sao cô lại hỏi như vậy?”
Doãn Nhược Liên cười cười: "Tôi chỉ không nghĩ tới bây giờ cô còn có thể kết giao với loại người như thế này!”
Bạch Cẩm Sương nhận ra có việc không đúng, nhíu mày nói: "Loại người như thế nào cơ?”