Chương 235: Nhà họ Mặc ở thành phố Lan
Bạch Cẩm Sương buồn bã nói: “Là một bậc đàn anh, ngày hôm qua em bị tai nạn xe, đúng lúc anh ấy ở hiện trường, anh ấy đưa em đi bệnh viện, hôm nay anh ấy đi tới bệnh viện xem em thế nào, không nghĩ tới là em đã xuất viện rồi, anh ấy chỉ gọi điện hỏi thăm một chút thôi!”.
Bạch Cẩm Sương nói vô cùng rõ ràng, Mặc Tụ Nhân còn định hỏi lại điều gì đó, nhưng anh không biết mở miệng nói thế nào. Bầu không khí bên trong xe bỗng nhiên trở lên trầm tĩnh hơn nhiều.
Khi gần tới biệt thự số một Hương Uyển, Mặc Tu Nhân đột nhiên hỏi: “Bạch Cẩm Sương, nếu em thật sự để ý, anh có thể hủy bỏ quyền phát ngôn của Quý Nhiên!”
Bạch Cẩm Sương ngẩn người, lắc đầu nói theo bản năng: “Không cần!”
Nếu như Quý Nhiên với Mặc Tu Nhân không có gì mờ ám xảy ra, cô cũng không muốn làm ra điều gì thừa thãi, nếu không, quá mức để tâm tới chuyện này, có thể khiến cho Mặc Tu Nhân nhìn ra điều gì đó.
Mặc Tu Nhân nhíu mày, không nói gì nữa. Biệt thự nhà họ Sở.
Sở Tuấn Thịnh vừa mới trả qua một cơn nghiện ma túy, cả người ướt đẫm mồ hôi, thân thể như vừa trải qua một buổi tập gym quá sức, có chút yếu ớt.
Ánh mắt anh ta có chút đen tối, nếu không phải vì Mặc Tu Nhân đem Thiện Lỗi tổng vô tù, anh ta thật sự muốn đem Thiện Lỗi chém thành tám khúc, giải tỏa cơn giận dữ trong lòng.
Anh ta thay một bộ quần áo, đi xuống dưới tầng, thấy Sở Thiệu Sâm đang ngồi trên sô pha, nhìn thấy anh ta, Sở Thiệu Sâm chật vật đứng lên: “Thịnh, cứu chú!”
Sở Tuấn Thịnh nhìn người kia một cái, có thể do trên người dạo gần đây bị cơn nghiện giày vò, cả người nóng tính hơn một chút, giọng nói có chút không kiên nhẫn: “Chú sắp chết à? Vì cái gì mà phải cứu!” Sở Tĩnh Dao bắt cóc Bach Cẩm Sương, hơn nữa còn bắt thêm cả Mặc Tu Nhân, anh ta cũng nghe nói qua.
Trước đó anh ta đã cảnh cáo Sở Tĩnh Dao, không nghĩ tới, Sở Tĩnh. Dao lên cơn dại không thuốc chữa, cuối cùng đem thân mình lao luôn vào.
Hiện tại Sở Thiệu Sâm xảy ra chuyện, anh ta cũng chán không muốn tham dự vào.
Sở Thiệu Sảm thấy thái độ của Sở Tuấn Thịnh, biết việc hôm nay tới cầu cứu coi như là hy vọng xa vời.
Chuyện là như vậy, chống lại Mặc Tu Nhân, vốn dĩ là đường chết.
Ông ta chỉ muốn chơi Mặc Tu Nhân một vố, không nghĩ rằng bị Mặc Tu Nhân điều tra ra.
Ông ta hèn mọn nhìn Sở Tuấn Thịnh, đem đầu đuôi sự việc, nói lại một lần.
Sở Tuấn Thịnh nhìn Sở Thiệu Sâm châm chọc: “Chú à? Chú còn muốn. giết Mặc Tu Nhân? Thật sự chú có bị bệnh não không vậy?”
Sở Thiệu Sâm đổi sắc mặt: “Thịnh à, chuyện này không riêng gì chỉ vì Sở Tĩnh Dao, mà còn vì anh cả của cháu, năm đó anh cả cháu chết, Mặc Tu Nhân chắc chắn có liên hệ, chú chỉ muốn báo thù mà thôi!”.
Sở Tuấn Thịnh cười nhạo một tiếng, vẻ mặt vô cùng hung ác: “Chú đừng nói nghĩa khí như thế, đem cháu lôi vào, việc cháu cùng tên cậu hai nhà họ Mặc đó, cháu tự mình tính toán, nói thật cho chú biết, nếu như Mặc Tu Nhân chết, cả nhà chú đều phải chôn cùng, kể cả cái đứa còn đang học tiểu học kia! Mà Mặc Tu Nhân không chết, chú chuẩn bị nhặt xác con trai với Sở Tĩnh Dao đi!”.
Sở Thiêu Sâm sắc mặt đại biển: “Làm sao có thể như thế được? Mặc Tu Nhân có lợi hại thế nào, cũng không thể một tay che cả bầu trời được! cùng lắm chú cùng thằng đó cá chết lưới rách!”
Sở Tuấn Thịnh nở nụ cười: “Một tay che trời? Chú cũng ngu nó vừa vừa thôi, thân phận của Mặc Tu Nhân, đầu chỉ là một tay che trời, cháu khuyên chú, nếu muốn tìm đường sống cho thằng con của chú, tốt nhất là kêu nó đi tìm Mặc Tu Nhân quỳ xuống mà giải thích, sau đó chủ động đi tự thú, giảm bớt cơn tức giận của Mặc Tu Nhân! Để anh ta tha cho nhà chú một con đường sống!”
Sở Thiệu Sâm run cầm cập: “Thịnh à, cháu đang nói đùa à, Mặc Tu Nhân làm sao có thể kinh khủng như vậy được?”
Sở Tuấn Thịnh biết chính bản thân mình cũng không phải đối thủ của người thanh niên tên Mặc Tu Nhân kia, ngay cả bản thân anh cũng không có biện pháp đối phó với anh ta!
Sở Tuấn Thịnh không nghĩ tới Sở Thiệu Sâm ngu như vậy, nói một hồi vẫn không hiểu, vẻ mặt có chút không kiên nhẫn: “Cháu nhìn quan hệ của chú với ba cháu không cạn, có lòng tốt cảnh tỉnh chú một lần, cháu không nghĩ chú không biết sự lợi hại trong này, chú cho là Mặc Tu Nhân là người đơn giản à?”.
Trên mặt Sở Thiệu Sâm đầu biểu tình khó hiểu, không thể giải thích được, Sở Tuấn Thịnh căn bản từ trước tới giờ không để Mặc Tụ Nhân vào mắt, sao hôm nay lại đem đó nói đến mức kinh khủng như vậy.
Sở Tuấn Thịnh không nói gì nhìn ông ta một lần, sau đó trực tiếp nói cho ông ta rõ ràng: “Mặc Tu Nhân là người của nhà họ Tần, chú lấy cái gì mà đấu với người ta hả?”.
Mặt của Sở Thiệu Sâm lập tức trở nên méo mó: “Làm sao có thể như vậy được? Anh ta họ Mặc mà!”
Sở Tuấn Thịnh nhếch miệng cười Sở Thiệu Sâm: “Vợ của Tần Hạo họ Mặc, nhà họ Mặc ở thành phố Lan! Chú hiểu chưa?”
Sở Thiệu Sâm cứng đờ cả người, vô cùng khó tin nhìn Sở Tuấn Thịnh: “Mặc Tu Nhân có phải là..”.
Sở Tuấn Thịnh hừ lạnh một tiếng: “Cháu còn không dám nghĩ, chú ngu tới mức vậy, Mặc Tu Nhân chính là cậu hai của nhà họ Tần, là người thừa kế tương lai của nhà họ Mặc ở thành phố Lan!” .
Nhà họ Mặc ở thành phố Lan chỉ có đúng một người con gái, gả cho Tần Hạo ở nhà họ Tần, sinh được hai đứa con.
Đứa con cả kế thừa nhà họ Tần ở thành phố Minh, đứa thứ hai kế thừa nhà họ Mặc ở thành phố Lan.
Chẳng qua là tin tức về hai đứa con của nhà họ Tần, bên ngoài xã hội rất ít người biết được.
Sáu năm trước, thời điểm Sở Tuấn Đại còn chưa chết, Sở Tuấn Đạt cùng Mặc Tu Nhân là bạn tốt, biết được gia thể của nhau, Sở Tuấn Thịnh là em của Sở Tuấn Đạt nên biết được thông tin này.
Sở Thiệu Sâm thẫn thờ ngồi xuống, cả người ông ta như bị rút hết nước ra ngoài, mất hết sức lực.
Khó trách, Sở Tuần Thịnh đã nói, Mặc Tu Nhân nếu như bị giết, cả nhà ông phải chôn theo, nếu như Mặc Tu Nhân không chết, ông cũng không còn đường sống..
Sở Tuấn Thịnh nhìn ông ta, đường đường một người đàn ông có tiếng tăm không nhỏ, giờ lại đáng thương như vậy, nhịn không được, nhíu mày: “Chết trong tay của Mặc Tu Nhân, chú cũng không phải kêu oan đâu, đừng nói sau lưng Mặc Tu Nhân có bức tường dựa là nhà họ Tần, kể cả năng lực của anh ta, xem như toàn bộ nhà họ Tần cũng không ai theo kịp, chú không tưởng tượng nổi đâu, cửa hàng trang sức đá quý Hoàng Thụy là một tay Mặc Tu Nhân khởi nghiệp từ hai bàn tay trắng, chú xem bây giờ nó đã phát triển tới mức như nào rồi?”
Sở Thiệu Sâm như người mất hồn: “Không phải có nhà họ Tần chống lưng rồi sao? Vì cái gì mà anh ta phải khởi nghiệp từ hai bàn tay trắng?”
Sở Tuấn Thịnh trầm giọng: “Chú nghĩ ai cũng muốn dựa hơi người nhà như chú à? Thời điểm Mặc Tu Nhân đi du học nước ngoài, anh ta dùng 350 triệu chơi cổ phiếu, bằng vào con mắt tinh đời của anh ta, lúc nào mua lúc nào bán, lúc nào ôm, chỉ gần một năm, số tiền này đã tăng gấp mấy lần, sau khi về nước, số tiền đó trở thành tiền vốn khởi nghiệp để anh ta sáng tạo nên trang sức đá quý Hoàng Thụy, nói về sự lợi hại của người này, vốn dĩ chú cháu mình không tưởng tượng được đầu, cháu khuyên chú tốt nhất là nhanh chóng thu tay lại, lời cần nói cháu cũng nói hết rồi, chú đi đi!”
Tuy rằng Sở Tuấn Thịnh chưa gặp Mặc Tu Nhân, nhưng đối với năng lực cùng can đảm của Mặc Tu Nhân, anh ta bội phục tới mức đập đầu vỡ đá rồi.
Thời điểm Sở Thiệu Sâm rời khỏi nhà họ Sở, ông ta giống như người bị hút mất hồn, bước đi trong vô thức.
Vào đêm hôm đó, Mặc Tu Nhân nhận được một món quà trả lễ từ Sở Thiệu Sâm.
Ông ta chủ động đi tự thú, vụ việc tại nạn xe, là do ông ta sắp sếp, thừa nhận mình cố ý giết người, chấp nhận đi tù.
Mặc Tu Nhân cũng là người ân oán rõ ràng, không làm khó cho con gái của Sở Thiệu Sâm nữa.
Việc này Bạch Cẩm Sương hoàn toàn không biết gì cả. Hôm nay Bạch Cẩm Sương được nghỉ, không tới công ty làm. Buổi tối, cô vừa tắm xong liền nghe thấy tiếng gõ cửa.
Con mắt cô hơi lóe một chút, ngôi nhà này, ngoài Mặc Tu Nhân, cơ bản là không có ai có việc gì cần tới tìm?
Cô cắn môi, đi ra mở cửa.
Quả nhiên người tới là Mặc Tụ Nhân, anh mặc áo ngủ, dựa lưng vào cánh cửa cười cười, ánh mắt sâu kín của anh nhìn cô: “Buồn ngủ à?”
Bạch Cẩm Sương vừa mới tắm xong, khuôn mặt của cô còn hơi hồng: “Anh làm xong rồi à?”.
Sau khi Mặc Tu Nhân đưa cô về nhà, hình như anh đã đi một chuyến đi dài, hôm nay chắc gặp phải rất nhiều việc.
Buổi tối chắc anh cũng mới từ phòng làm việc đi ra. Mặc Tu Nhân cong môi: “Hình như em đang chờ anh?”. Nếu không tại sao vừa gõ cửa mấy tiếng, cửa đã được mở rồi.
Bạch Cẩm Sương đỏ mặt, cánh tay chặn lại cửa, giọng nói có chút ngang ngược: “Em không biết anh đang nói cái gì, anh đến tìm em làm
gì?"
Mặc Tu Nhân nhìn qua cũng biết, Bạch Cẩm Sương miệng hổ nhưng gan thỏ.
Mặc Tu Nhân bỗng nhiên đẩy cửa ra.