Chương 142: Trong não có hố
Bạch Cẩm Sương có một loại cảm giác , rằng
chỉ cần cô nói đồng tình, Mặc Tu Nhân sẽ lập tức
lao đến, trực tiếp véo chết cô. Cô vội vàng lắc
đầu, biểu tình có chút hoảng hốt:
"Không có, đúng là trước kia tôi có thông cảm
với cô ấy, nhưng đó là bởi vì tôi không ngờ được
rằng cô ấy lại vì ham muốn ích kỷ của bản thân
mà đồn người khác vào chỗ chết, biết được cô ấy
có ác ý với tôi lớn đến thế, tôi chỉ hối hận vì đã
từng cảm thông cho một người như vậy”
Trong mặt Mặc Tu Nhân chợt lóe lên tia sáng,
anh nói:
"Cô còn chưa tính là ngu ngốc!”
Bạch Cẩm Sương cau mày nhìn chằm chằm
Mộ Tu Nhân:
"Vậy tại sao anh lại muốn làm như vậy? Người
bọn họ muốn đối phó là tôi, không liên quan tới
anh mài”
Sắc mặt của Mộ Tu Nhân lập tức có chút khó
coi:
"Bạch Cẩm Sương, có phải cô đã quên thân
phận hiện tại của mình rôi không?”
Bạch Cẩm Sương bĩu môi:
"Cho nên nói, anh làm tất cả những chuyện
này, đều là vì tôi sao?”
Lúc này trong lòng Bạch Cẩm Sương cực kỳ
phức tạp, không thể nói được thành lời .Mộ Tu
Nhân vẫn luôn khẩu thị tâm phi, cứng miệng nói:
"Cô nghĩ nhiều rồi, cô còn ở trong sổ hộ khẩu
của tôi một ngày, tôi sẽ không cho phép bất kỳ ai
ức hiếp, bắt nạt cô, cô bây giờ...là người của tôi!”
Sắc mặt Bạch Cẩm Sương có chút thay đổi,
cô nhìn Mộ Tu Nhân:
"Mặc dù biết là họ tự làm tự chịu, nhưng mà
tôi vẫn cảm thấy...
Mộ Tu Nhân không hài lòng ngắt lời cô:
"Sao? Cô muốn không biết tốt xấu sao?”
Bạch Cẩm Sương mím môi:
“Tôi không có...
Mộ Tu Nhân nhìn thấy dáng vẻ này của cô,
trong lòng có chút bực mình:
"Bạch Cẩm Sương, cô phải hiểu cho rõ, là do
bọn họ lòng sinh ác ý, tôi cùng lắm chỉ là thêm
dầu vào lửa, nếu như Lý Thanh sớm buông bỏ thù
hận, thì tai nạn sẽ không xảy ra,hoặc nếu như,
Bạch Linh Lan không tìm người hủy hoại Lý
Thanh, Lý Thanh cũng sẽ không hoàn toàn sụp
đổ, lựa chọn bước trên con đường mà cả hai bên
đều sẽ bị thua thiệt nặng nê!”
"Cô phải biết rằng, Bạch Linh Lan đã tìm
người nhục nhã Lý Thanh, khiến cho cô ta bị sấy
thai, khiến cho cọng rơm cứu mạng cuỗi cùng
của cô ta bị nghiền nát, Bạch Cẩm Sương, một
đạo lý đơn giản như vậy, cô chẳng lẽ lại không
hiểu được?”
Vẻ mặt của Bạch Cẩm Sương thay đổi liên
tục, cô nhìn Mộ Tu Nhân nói:
"Ngài Mộ, tôi không phải là không hiểu, tôi chỉ
là...chỉ là có chút không cách nào chấp nhận
được, tất cả những chuyện này đều nằm trong
tính toán của anh, anh...”
Khuôn mặt của Mộ Tu Nhân đột nhiên trầm
xuống: