Chương 549: Không còn gì luyến tiếc
Lâm Kim Thư nhìn thì có vẻ lạnh nhạt, mạnh mẽ, nhưng thật ra, cô ấy chưa từng trải qua cuộc tình nào, cho nên không thể là đối thủ Cảnh Hạo Đông được!
Kỹ thuật Cảnh Hạo Đông rất cao siêu, chỉ vừa mới ra trận, sẽ khiến đầu óc Lâm Kim Thư quay mòng, cả người chẳng còn suy nghĩ được gì.
Cảnh Hạo Đông không làm gì, chỉ ôm lấy cô ấy, rồi đắm say hôn lên môi, khiến đầu óc Lâm Kim Thư nhão thành bột.
Cảnh Hảo Đông thấy cô ấy vụng về ngây ngô, không biết thở, tốt bụng tha cho đôi môi của cô ấy.
Lâm Kim Thư lấy lại ý thức, nhỏ giọng thổn thức giống như mèo con đang cầu xin tha thứ: “Đừng... Đừng ở ngoài!”
Cảnh Hạo Động hôn một cái nữa, có điều, anh ta duỗi cánh tay ra, đặt ngón tay cái vào khóa điện để mở cửa.
Ngay lập tức, cánh cửa vừa mở ra, cánh tay còn lại của Cảnh Hạo Đông, đang đặt trên lưng của Lâm Kim Thư.
Cửa mở, anh ta xoay người, đè Lâm Kim Thư vào sau cánh cửa, thân thể của Lâm Kim Thư đã sớm đầu hàng, cái gì cũng không biết.
Cảnh Hạo Đông chìm đắm, nên không suy xét, vì sao nhà mình lại sáng đèn.
Cho đến khi sau lưng vọng lên tiếng ho khan không được tự nhiên, thân thể Cảnh Hạo Đông, chợt cứng đờ.
Lâm Kim Thư giật mình, đầu óc thanh tỉnh, liếc mắt nhìn người phụ nữ đang đứng dậy khỏi số pha.
Cô ấy đỏ mặt đẩy Cảnh Hạo Đông ra, cúi đầu, khuôn mặt đỏ rực như trái cà chua chín cành.
Cảnh Hạo Động theo bản năng bảo vệ Lâm Kim Thư ở sau lưng, quay đầu nhìn về phía người phụ nữ trên sô pha, đề cao giọng: “Mẹ! Mẹ sao lại ở chỗ con?”
Nghe thấy xưng hô của Cảnh Hạo Đông với đối phương, khuôn mặt Lâm Kim Thư càng nóng hơn, gần như có thể trích ra máu, cô ấy đang đứng sau lưng Cảnh Hạo Đông, cúi đầu, hận không thể nhét đầu mình vào cổ áo.
Cô giờ đây hối hận xanh ruột, tại sao lúc nãy, không dứt khoát đẩy Cảnh Hạo Đông ra, rồi vào thẳng nhà mình chứ!
Vương Phương Dung nghe thấy con trai nói như vậy, khá tức giận: “Sao hả? Mẹ không thể đến nhà con sao? Thằng nhóc không tim không phổi nhà con, mẹ và bố con đi du lịch, cũng không biết gọi một cuộc điện thoại, lúc mẹ trở về, hỏi thăm được chỗ này của con từ trợ lý, lập tức đến đây thăm con chứ sao?”
Bà ấy nói xong, cười tủm tỉm nhìn thoáng qua Lâm Kim Thư sau lưng Cảnh Hạo Đông, còn nghiêng đầu, muốn nhìn rõ hình dáng của cô gái nữa.
Kết quả, Cảnh Hạo Đông bao bọc cực kỳ chặt chẽ, còn thuận theo ánh mắt của bà ấy mà di chuyển thân thể, giống như gà mẹ che chở gà con vậy.
Vương Phương Dung thấy vậy thì không vừa lòng hừ một cái, thằng con trai này của bà ấy đúng là chẳng ngoan chút nào cả!
Cảnh Hạo Đông đang chắn trước người Lâm Kim Thư, dở khóc dở cười nhìn mẹ mình: “Không phải không cho mẹ đến chỗ con, chỉ là, nếu mẹ đến thì phải gọi nói với con một tiếng, mà mẹ vào đây bằng cách nào vậy?”
Anh ta nhớ rõ ràng, bản thân chưa từng nói mật khẩu cho Trần Minh, cũng không lưu vân tay của anh ta lại!
Ý là không phải mẹ cứ vậy mà xông vào nhà, nhìn thấy hai chúng con đang hôn nhau, thì sao cô ấy có thể ngượng ngùng như vậy, con có thể làm gì được chứ!
Chẳng qua, ở trước mặt mẹ, anh ta lại không dám làm bậy, chỉ lần bàn tay về phía sau, nhẹ nhàng nắm lấy tay Lâm Kim Thư.
Anh ta vốn muốn viết chữ trong lòng bàn tay của Lâm Kim Thư, an ủi cô ấy đừng sợ, mẹ của anh ta tính cách rất cởi mở, hơn nữa, rất dễ nói chuyện.
Kết quả, Lâm Kim Thư thấy tay của anh ta lần về phía sau, mò mẫn nắm lấy tay mình dưới tình thế cấp bách, cô ấy đánh thẳng xuống bàn tay của anh ta.
Thanh âm tát vào bàn tay trong trẻo vang lên.
Trong phòng ba người, mỗi người mang mỗi sắc mặt khác nhau.
Lâm Kim Thư quẫn bách hận không thể đập đầu vào tường, còn khuôn mặt Cảnh Hạo Đông tràn đầy vẻ vô tội.
Vương Phương Dung trừng mắt nhìn, thấy dáng vẻ tự nguyện của con trai, mà trước kia ở trước mặt cô gái khác, chưa từng ngoan ngoãn như vậy!
Trong nháy mắt đôi mắt của bà ấy sáng lên, con trai bà ấy yêu rồi!
Bà ấy lập tức cười tủm tỉm, vẻ mặt kia, chắc chắn đang cực kỳ sung sướng.
Bà ấy cười tự giới thiệu: "Cháu gái, dì là mẹ của bé Đông đây, dì có thể làm quen với cháu không?"
Lâm Thư Kim nghe thấy hai chữ bé Đông, khóe miệng không khỏi run run.
Vương Phương Dung đã nói như vậy rồi, hơn nữa, đối phương còn là mẹ của Cảnh Hạo Đông nữa chứ, Lâm Thư Kim có ngượng ngùng đi chăng nữa, thì không thể nào rời đi ngay được, dù gì phụ huynh đã cho cô ấy bậc thang rồi.
Cô ấy như con rùa từ từ rời khỏi cái mai là lưng của Cảnh Hạo Đông, đỏ mặt thẹn thùng nói: "Cháu chào dì, cháu là bạn gái của Cảnh Hạo Đông, tên cháu là Lâm Kim Thư !”
Vương Phương Dung cười híp mắt: “Bạn gái hả, rất tốt, cháu gái, tranh thủ thời gian ngồi với dì, hai chúng ta tâm sự một chút!”
Nói xong, bà ấy khoát tay với Cảnh Hạo Đông: “Thằng con ngốc, đừng đứng ngây người ở đó nữa, nhanh đi rót hai ly nước đi để không gian cho hai chúng ta nói chuyện một chút, thật là không có tí mắt nhìn nào cả!”
Cảnh Hạo Đông: "..”
Được, tất cả đều là lỗi của con!
Vương Phương Dung thấy Lâm Kim Thư bước đến, tươi cười kéo tay cô ấy, thâm mật ngồi trên sô pha với Lâm Kim Thư: “Cháu tên Lâm Kim Thư, đúng không?”
Lâm Kim Thư ngoan ngoãn gật đầu.
Vương Phương Dung cười nói: “Vậy sau này dì gọi con là bé Thư, có được không?”
Lâm Kim Thư: "... Được ạ!”
Cô ấy cười gượng lên tiếng, giây phút này trong lòng chỉ có một ý nghĩ duy nhất, không hổ là mẹ của Cảnh Hạo Đông, tư duy cũng giống y hệt anh ấy.
Trước kia khi Cảnh Hạo Đông biết tên mình, cứ khư khư cố chấp gọi em Thư, cho dù cô ngăn cản như thế nào, cũng không thể sửa đổi.
Vương Phương Dung thấy tính cách của Lâm Kim Thư hướng nội, cả người yên tĩnh ngoan ngoãn, bà ấy nhớ lại các cô bạn gái cũ có thể góp thành mấy chục bàn mạt chược của con trai mình, hơi chột dạ: “Bé Thư ơi, cháu với bé Đông bắt đầu yêu đương từ khi nào, đã lâu chưa?”
Vương Phương Dung nghe cô ấy nói xong, không tiếp tục đề tài này nữa, mà ngồi bóc phốt Cảnh Hạo Đông cho Lâm Kim Thư nghe: “Bé Đông thằng nhóc này, những năm này, sắp khiến cho người ta lo lắng tới chết luôn rồi, nó luôn không cỏịu ngồi yên một chỗ, ai ngờ, nó có thể tìm một cô gái có tính cách hướng nội như con, mà bây giờ mấy ai tìm được nàng dâu hiền lành thế này đâu, trong lòng dì cực kỳ vui vẻ, có điều, sau này cháu đừng bao giờ nhường nhịn nó, đàn ông phải được quản lý, nếu không, chắc chắn chúng ta sẽ bị đè đầu cưỡi cổ!”
Cảnh Hạo Đông đen mặt, đặt ly nước xuống, nhìn mẹ mình: “Mẹ, ai lại nói con trai mình như thể bao giờ?”
Vương Phương Dung nhìn anh ta, trừng mắt: “Sao hả? Chẳng lẽ mẹ nói không đúng hay sao?” Cảnh Hạo Đông không còn gì luyến tiếc: “Tốt xấu gì con cũng là con ruột của mẹ mà!” Vương Phương Dung hừ một cái: “Nếu con không phải do chính mẹ sinh ra, mẹ sẽ vứt con muốn sống như nào thì sống!”