Chương 524: Bí mật dẫn đường
Ánh mắt của Bạch Cẩm Sương lạnh lùng nhìn Tôn Vân Phi: “Không, mợ nói sai rồi, gia đình các người luôn xem việc tối tốt với mấy người là chuyện đương nhiên, dùng sự mềm lòng của tôi đối với cậu làm nhược điểm của tôi, quan trọng nhất chính là, tôi tốt với các người, nhưng các người sẽ không bao giờ ghi nhớ trong lòng, xem như tôi tốt với các người là chuyện đương nhiên, mợ, tôi không phải người nhân từ giống mợ nghĩ đầu, mợ có thể đi rồi!”
Sau khi nói xong, Bạch Cẩm Sương dứt khoát quay người đi lên tầng.
Vấn Đình lạnh mặt, nhìn qua Tôn Vân Phi.
Sắc mặt Tôn Vân Phỉ xanh mét, trên mặt đầy nước mắt, lộ ra vẻ xấu hổ.
Dù trong lòng bà ta rất không muốn, nhưng vẫn phải đứng dậy rời khỏi.
Buổi tối, lúc Mặc Tu Nhân quay về thì cũng không còn sớm nữa.
Kết quả, khi anh vừa đi vào, đã thấy Bạch Cẩm Sương ngồi trên ghế sô pha, không mở TV, vẻ mặt của Bạch Cẩm Sương không cảm xúc nhìn vào khoảng không, không biết đang nghĩ cái gì.
Mắt của Mặc Tu Nhân lóe lên, đi qua ngồi cạnh Bạch Cẩm Sương: “Bé cưng, em bị sao vậy?
Bạch Cẩm Sương quay đầu nhìn Mặc Tu Nhân: “Chuyện của Vu Kiên Định, là kế hoạch của anh, đúng không?
Bạch Cẩm Sương cũng không ngốc, lần trước Tôn Vân Phi trở mặt làm ầm ĩ với cô, kết quả, Mặc Tu Nhân chỉ bắt Tôn Vân Phi xin lỗi cô, sau đó đưa cho Tôn Vân Phi một số tiền, bây giờ nghĩ lại dù thế nào cũng thấy không hợp lý.
Lúc đầu, Bạch Cẩm Sương nghĩ rằng Mặc Tụ Nhân thực sự muốn dùng tiền để giải quyết.
Bây giờ nghĩ lại, Mặc Tu Nhân chính là muốn để Vu Kiên Định đùa với lửa, tự mình hại chính mình! Mặc Tu Nhân đã nhìn rõ bản chất của Vu Kiên Định từ lâu rồi!
Mặc Tu Nhân nghe được câu hỏi của Bạch Cẩm Sương, đôi mắt lóe lên: “Vậy nên, em đang trách anh sao? Cẩm Sương!”
Mặc Tu Nhận biết Bạch Cẩm Sương không ngốc, chỉ cần hơi suy nghĩ một tí, thì có thể biết rõ ràng, đây chính là cái bẫy của anh giăng ra dành cho Vụ Kiện Định.
Thậm chí khi Vu Kiên Định chọn con đường này, anh cũng âm thầm sắp xếp không ít người dẫn đường.
Nhưng mà, bây giờ nhìn thấy Bạch Cẩm Sương vì chuyện đó mà không vui, Mặc Tu Nhân có hơi hối hận.
Anh không đợi Bạch Cẩm Sương nói chuyện, đã nói trước: “Bé cưng, nếu em muốn cứu Vụ Kiện Định, bây giờ anh sẽ kêu người đưa anh ta ra, tội của anh ta không đáng phải chết, đưa anh ta ra ngoài, anh vẫn có thể làm được! Anh cũng chỉ là muốn dạy cho anh ta một bài học mà thôi, làm cho anh ta và mẹ anh ta, sau này không dám bắt nạt em nữa!”
Bạch Cầm Sương nghe xong câu nói của Mặc Tu Nhân, vẻ mặt rối rắm nhìn anh: “Mặc Tu Nhân, vậy nên, theo ý của anh, thì em chỉ biết đối tốt với nhà bọn họ mà không có điều kiện hả?”
Mặc Tu Nhân hơi bất ngờ: “Không phải như vậy, anh chỉ là sợ em không được vui thôi!”
Bạch Cầm Sương nhắm mắt lại: “Em chỉ là... Cảm giác có hơi phức tạp, anh là ai, ngay từ đầu em không hề biết, hơn nữa, anh vì tốt cho em, mà em thì không biết tốt xấu, cho dù mợ hay anh họ của em, bọn họ đã làm ra rất nhiều chuyện, vượt qua cả giới hạn chịu đựng của em, anh vẫn cho bọn họ tiền, bọn họ lấy, bọn họ xây dựng sự nghiệp, phạm vào tội kinh tế, cũng là do họ tự làm tự chịu, không phải anh bắt họ làm, nếu trong lòng bọn họ không tham lam, thì sẽ không trở nên như thế này, vậy nên, em cũng không muốn để anh cứu anh ta!”
Mặc Tu Nhân giật mình nhìn Bạch Cầm Sương: “Vậy ý em là..”
Bạch Cẩm Sương khẽ thở dài một cái: “Không có gì, chỉ là muốn tâm sự cùng anh chút thôi, trong lòng em có phần không thoải mái! Ngày mai em... Định đi gặp cậu!”
Đôi mắt Mặc Tu Nhân lóe lên: “Nếu như cậu em nói, muốn em cứu Vụ Kiện Định thì sao?”
Bạch Cẩm Sương bĩu môi: “Nhìn lại đi, em cũng không có khả năng giúp mợ em và Vu Kiên Định vô điều kiện, bọn họ xem lòng tốt của em là điều hiển nhiên, nếu không có một vài bài học, sau này có khi em sẽ càng phải chịu thiệt nhiều hơn, con người để sống thì phải ghi nhớ một vài điều!”.
Mặc Tu Nhân gật đầu: “Vậy thì tốt, ngày mai để anh đưa em đi gặp cậu!”
Bạch Cẩm Sương lắc đầu: “Không cần đầu, để Vấn Đình đưa em đi là được!”
Mặc Tu Nhân nhìn Bạch Cẩm Sương với vẻ mặt phức tạp, thở dài: "Cũng được, bây giờ chúng ta lên tầng nghỉ ngơi thôi, em bây giờ không được thức khuya!”
Bạch Cầm Sương gật đầu.
Ngày hôm sau. Bạch Cẩm Sương hẹn gặp Vu Phương ở một quán trà.
Khi Bạch Cẩm Sương nhìn thấy Vu Phương, tâm trạng bỗng trở nên khó chịu.
Sau khi Vụ Kiện Định gặp chuyện, Vu Phương giống như già đi nhiều tuổi, tóc bạc trên đầu mới có vài ngày đã mọc thêm rất nhiều.
Trong lòng Bạch Cẩm Sương vô cùng khó chịu: “Cậu!”
Vu Phương nhìn cô một cái: “Nghe nói mấy ngày nay cháu đi ra ngoài chơi, chơi có vui không?”
Bạch Cẩm Sương bĩu môi: “Cũng được ạ!”
Vu Phương thở dài: “Anh họ của cháu... Tự làm tự chịu!”
Bạch Cẩm Sương nhìn Vu Phương, không biết phải nói gì mới tốt!
Vậy mà Vụ Phương lại rất bình thản: "Cậu biết hôm nay cháu đến gặp cậu là vì muốn hỏi cậu có muốn cháu cứu anh họ cháu không, thật ra, khi nó xảy ra chuyện, trong lòng cậu đã có đáp án rồi, chuyện lần này... Nếu kết án, có lẽ sẽ bị phản ba năm!”
Con người của Bạch Cẩm Sương hơi co lại, cắn chặt răng: “Nếu không, cháu tìm một luật sư giúp anh họ biện hộ, giảm bớt hình phạt!”
Vu Phương lắc đầu: “Không cần đầu, Cẩm Sương à!”
Môi Bạch Cẩm Sương mấp máy, một lúc lâu mới nói: "Cậu, cậu cho rằng, cháu sẽ không thực lòng muốn giúp anh họ đúng không? Bởi vì ngày hôm qua mợ đến tìm cháu, thái độ của cháu đã làm cậu nghĩ vậy sao?
Vu Phương nhìn Bạch Cẩm Sương, cười nhẹ: “Đứa nhỏ ngốc này, cháu đang nghĩ đi đâu vậy! Cậu chỉ cảm thấy, với cái tính nết bây giờ của anh họ cháu, cậu cũng không quản lý được, nếu như nó không chịu ít đau khổ, dạy dỗ một tí, tương lai nó có thể sẽ gây ra chuyện lớn hơn nữa!”.
Bạch Cầm Sương giật mình: “Cậu cũng biết rồi đấy, hôm qua bất đắc dĩ lắm thì cháu mới nói chuyện với mợ như vậy, tại vì cháu cảm thấy, nếu anh họ cứ tiếp tục lún sâu, sau này có khả năng xảy ra việc nghiêm trọng hơn!”
Khóe mắt Vụ Phương hơi đỏ lên, ông ta nhìn Bạch Cẩm Sương gật đầu: “Cháu nói rất đúng, vậy nên. Vậy nên lần này, cậu định cho nó ngã thật đau một lần! Cậu... Thật ra cậu cũng không nhẫn tâm như vậy, nó là đứa con duy nhất của cậu, nhưng mà... Cháu không biết được, khoảng thời gian này anh họ của cháu... nó trở nên như thế nào, trước đây cậu chưa từng nghĩ rằng, tiền bạc lại có thể khiến nó điên cuồng như thế, lần này. Tổng giám đốc Mặc cho anh họ của cháu một số tiền, nó lập tứcbiển thành người cậu chưa từng quen biết, nếu nó cứ tiếp tục lún sâu, cậu dù muốn giúp nó cũng không được, cậu bất tài, vậy nên đành phải nhẫn tâm, để nó ngồi tù.." .
Vụ Phương vừa nói xong hai chữ cuối cùng, trong quán trà liền vang lên giọng nói phẫn nộ của Tôn Vân Phi: “Vụ Phương, ông điên rồi hay sao hả?”
Ngực Bạch Cẩm Sương nhói đau , cô có cảm giác, cậu... Đã đoán được mục đích của Mặc Tu Nhân khi đưa tiền rồi..
Bảo vệ kéo Tôn Vân Phi, Tôn Vân Phi liều mạng giãy giụa, dùng ánh mắt như muốn ăn thịt người trừng Vụ Phương: “Vụ Phương, đồ khốn này, ông có còn là đàn ông không, hổ dữ không ăn thịt con, ông lại đẩy con trai mình vào hố lửa sao, ông và Bạch Cẩm Sương chính là cá mè một lứa, các người đều không phải thứ gì tốt lành! Nếu ông thật sự không quan tâm con trai, vậy chúng ta sẽ cùng nhau chết!”