Chương 136 : Cảnh tượng thảm khốc
Bạch Cẩm Sương rõ ràng đã nhìn thấy, chiếc
xe lao như điên rồi đâm vào ghế phụ của xe đối
diện.
Hai chiếc xe đâm vào nhau, phát ra tiếng
động đỉnh tai nhức óc.
Hai chiếc xe đều bị hư hỏng nặng, trên cửa
kính xe loang lổ những vết máu.
Cảnh tượng thê thảm đến mức cô không dám
nhìn trực tiếp.
Bạch Cẩm Sương chưa bao giờ nghĩ rằng một
người có thể đổ máu nhiều như vậy.
Cô lấy tay che mắt trong hai giây, vội vàng
đạp phanh xe.
Hậu quả là chiếc xe ô tô ở phía sau không kịp
phản ứng, đâm thẳng vào đuôi xe của cô.
Tốc độ của đối phương hơi nhanh.
Xe của Bạch Cẩm Sương bị va vào xe phía
trước.
Thân xe bị va đập, trán Bạch Cẩm Sương đập
vào tay lái, đau nhói, cô cảm nhận rõ được rằng
trán của mình bị đập. Cô không hôn mê, nhưng
đầu hơi choáng váng, chân tay như không nghe
lời, không cử động được.
Tiếng còi của xe cấp cứu cứ văng vắng bên
tai.
Những tiếng cãi nhau, khóc lóc hôn loạn trên
đường phố khiến Bạch Cẩm Sương cảm thấy tất
cả những điều này vừa xa vừa gân với cô.
Khi cô được đưa đến bệnh viện, cũng không
liên lạc với bất kỳ ai.
Bác sĩ băng bó vất thương trên trán cho cô và
yêu cầu cô kiểm tra lại nhiều lần để chắc chắn
rằng không có chấn thương ở bên trong ngực và
đầu.
Bạch Cẩm Sương thất thần nhìn rồi cầm lấy
tờ khai đi kiểm tra.
Bây giờ trong đầu cô vẫn còn hiện ra cảnh
tượng máu me loang lổ, mơ hồ như một cơn ác
mộng.
Thấy tinh thần Bạch Cấm Sương có vẻ không
ổn, bác sĩ lo lắng, nhắc nhở:
"Cô cần gọi người nhà đến đưa cô đi kiểm
trai"
Sau đó, Bạch Cẩm Sương mới nhận ra rằng
cô đã để điện thoại sang bên ghế phụ.
Cô cũng biết tình trạng của mình có chút
không ổn, nên đã mượn điện thoại của bác sĩ gọi
cho Lâm Kim Thư, bảo cô ấy đến bệnh viện để
đưa cô đi kiểm tral
Mặt khác.
Khi Mặc Tu Nhân nhận được tin tức, anh vẫn
hạ quyết tâm, lần này sẽ hoàn toàn cắt đứt với
Bạch Cẩm Sương, sau này sẽ không quan tâm
đến chuyện của cô nữa.
Kết quả là anh vừa nghĩ tới, thì thấy Triệu Văn
Vương hốt hoảng chạy vào:
"Tổng giám đốc Mặc, không ổn rồi, cô Bạch bị
tai nạn ô tô!”
Sắc mặt Mặc Tu Nhân hơi thay đổi, hình như
không nghe rõ lắm:
“Anh nói cái gì?”
Triệu Văn Vương hơi khó chịu:
"Trước lúc đó, Bạch Linh Lan đã tới Quân