Mục lục
Bạch Cẩm Sương (full) – Truyện tác giả: Vân Khởi Mặc Ly
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 204: Hoàn toàn thê thảm

Lâm Kim Thư không vui nhìn Mặc Tu Nhân,
giọng nói không chút cảm xúc, không khó để nhìn
ra cô đang cảm thấy không hài lòng: “Trước đây
Thiện Lỗi đặt làm đồ trang sức của công ty các
anh, lợi dụng chuyện này, hẹn Cẩm Sương đến
quán bar E, nói là muốn bàn với cô ấy về những
yêu cầu chế tác trang sức, kết quả Cẩm Sương đi

rồi, mới biết là bọn họ có ý đồ xấu!”

Lâm Kim Thư nhìn Mặc Tu Nhân, vẻ mặt phức
tạp: “Một đám đàn ông ở trong phòng bao đó,
suýt nữa ức hiếp Cẩm Sương, may là Sở Tuấn
Thịnh nhận được tin tức kịp thời, ra tay cứu giúp,
vả lại, Sở Tuấn Thịnh tối qua suýt nữa xảy ra
chuyện cũng chính là do Thiện Lỗi đó sai người

làm, chẳng lẽ tổng giám đốc Mặc một chút cũng

không biết sao? Người làm chồng như anh, làm
quá không tròn trách nhiệm của mình rồi, cho dù
chỉ là chồng trên danh nghĩa đi nữa, cũng không

nên thờ ơ với phụ nữ thế chứ!”

Nghe những lời Lâm Kim Thư nói này, sắc mặt

Mặc Tu Nhân dần dần trở nên vô cùng khó coi.

Anh trầm mặc đứng ở đó, dường như nhiệt độ
trong phòng bị giảm đi vài độ.

Bạch Cẩm Sương suýt chút nữa xảy ra
chuyện như vậy, đã qua lâu như vậy rồi, mà anh

lại không hề biết chút gì!

Anh bây giờ cuối cùng cũng hiểu, Bạch Cẩm
Sương tại sao đột nhiên lại coi Sở Tuấn Thịnh là

bạn bè!

Có thể dưới tình huống đó cứu Bạch Cẩm
Sương, cũng được coi như là ơn cứu mạng rồi,

sao Bạch Cẩm Sương có thể không coi anh ta là

bạn bè được chứ!

Còn về hôm qua Bạch Cẩm Sương không
màng nguy hiểm đi cứu Sở Tuấn Thịnh, anh càng

có thể hiểu được!

Anh một lúc lâu mới mở miệng, trầm giọng

nói: “Tôi hoàn toàn không biết!”

Lâm Kim Thư ánh mắt trở nên lãnh đạm hơn:
“Tổng giám đốc Mặc có biết hay không cũng
không liên quan gì với tôi,nhưng mà đã gặp lại, thì
mối thù này, tất nhiên là phải báo thù giúp cho

Cẩm Sương rồi!”

Mặc Tu Nhân nhìn Lâm Kim Thư, sắc mặt có

chút phức tạp.

Cảnh Hạo Đông há miệng sửng sốt, thật lâu
sau mới nhớ lại tình huống ngày hôm đó: “Nói như
vậy... lần đó Sở Tuấn Thịnh để Thiện Lỗi ở trên

cầu thành phố Trà Giang cả đêm chính là để trả

thù cho Bạch Cẩm Sương sao? Kết quả, cuối

cùng lại bị Thiện Lỗi ghi hận?”
Lâm Kim Thư liếc nhìn anh ta một cái, gật đầu.

Cảnh Hạo Đông nhìn Mặc Tu Nhân, vẻ mặt
phức tạp, lúc này không biết nên nói cái gì mới
đúng!

Anh biết, Sở Tuấn Thịnh mấy năm nay luôn
đối đầu với Mặc Tu Nhân, Mặc Tu Nhân cũng

không cảm thấy phiền chán ghét anh ta.

Nhưng người ta cứu vợ anh, anh cũng không

thể thờ ơ không chút cảm động đi!

Lâm Kim Thư nhìn vẻ mặt vô cùng u ám của
Mặc Tu Nhân, nhưng biểu cảm từ trong ánh mắt

trở nên rõ ràng hơn một chút.

Mắt cô chợt lóe lên một ý nghĩ, nhàn nhạt nói:

“Không có chuyện gì nữa, tôi đi trước!”

Cô vừa mới nói xong, thì Bạch Cẩm Sương
liền đẩy cửa đi vào.

Mặc Tu Nhân đột nhiên ngẩng đầu, nhìn
chằm chằm Bạch Cẩm Sương, anh che giấu đi sự

tức giận cùng tội lỗi, càng thấy đau lòng.

Bạch Cẩm Sương không hiểu chuyện gì,
không khỏi nhíu mày: “Các người đây là sao vậy?

Không khí sao lại kỳ lạ thế này?”

Mặc Tu Nhân trước đây vẫn là bộ dạng không

muốn gặp cô, sao bây giờ lại thay đổi rồi?

Lâm Kim Thư không có ý nói gì thêm, cô nhìn
Bạch Cẩm Sương: “Không có gì, mọi chuyện đã
giải quyết xong rồi, để bọn họ đi truy tìm nội gián
đi, tớ đi về nhà ngủ trước đây!”



Nhưng, nhìn bộ dạng này của Mặc Tu Nhân,

thù mới hận cũ, đoán chừng anh sẽ không bỏ qua

cho Thiện Lỗi!





Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK