Chương 149: Cách tiếp khách
Bạch Cẩm Sương xem tình hình này là không
định để cô đi.
Cô quay lại, nhìn đám người trong phòng: "Vị
nào là Thiện Lỗi?"
Ánh mắt tất cả mọi người đều dồn về phía
người đàn ông đang ngồi trong góc tối.
Người đàn ông đó khá ưa nhìn, đầu cắt bằng,
nhưng trên trán có một vết sẹo, trông rất dữ tợn,
ánh mắt cũng rất độc ác.
Hắn ho nhẹ một tiếng: "Cô Bạch đến rồi đấy
à"
Khuôn mặt Bạch Cẩm Sương không biến sắn
nhìn hẳn: "Anh chính là Thiện Lỗi!"
Thiện Lỗi nhếch môi: "Đúng rồi, cô Bạch, mời
ngồi!"
Bạch Cẩm Sương nhìn căn phòng VỊP hỗn
tạp, gần như không có chỗ nào mà ngồi.
Cô nói: "Môi trường này, xem ra không phải
nơi phù hợp để trao đổi về việc thiết kế trang sức,
chúng ta hẹn ngày khác bàn bạc đi!"
Bạch Cẩm Sương nói rồi liền rời đi, người đàn
ông tóc vàng kia đưa tay giữ cô lại.
Bạch Cẩm Sương nhanh chóng bắt được cố
tay hắn, gập ngược lại, tiếng xương bị gập lanh
lảnh, tên đàn ông tóc vàng đó liền kêu lên thảm
thiết.
Bạch Cẩm Sương đá bay hắn một phát: "Nếu
đây là cách tiếp khách của ngài Thiện, thì hấy thứ
lỗi cho tôi không tiếp được!"
Kết quả, lại có hai người đàn ông xông tới,
chặn ở cửa phòng VỊP.
Thiện Lỗi đứng dậy cười: "Quả đúng là người
phụ nữ của Mặc Tu Nhân, rất cá tính!"
Sắc mặt của Bạch Cẩm Sương trở nên vô
cùng nặng nề: "Vậy ra, anh hao tâm tổn sức như
thế là vì Mặc Tu Nhân?"
Thiện Lỗi hừ một tiếng: "Chẳng thế thì sao?
Thế giới này có hàng ngàn hàng vạn phụ nữ, tôi
cớ gì lại chỉ làm khó cô, trong lòng cô không tự
suy tính được sao?"
Bạch Cẩm Sương lạnh lùng nói: "Tôi không
biết ngày Thiện nghe được ở đâu, nhưng thật
đáng tiếc, ngài nghĩ nhiều rồi, tôi không phải là
người phụ nữ của Mặc Tu Nhân!"
Thiện Lỗi lại không nghĩ vậy, hắn ung dung
nói: "Tôi nghĩ nhiều á? Nghe nói, nhà họ Lý mà xảy
ra chuyện, thì Mặc Tu Nhân lập tức nổi giận dựng
ngược cả tóc chỉ vì người đẹp, cô đừng nói với tôi
là, đây là người khác nói bừa nhé!"
Bạch Cẩm Sương hiểu ra rồi, cho dù cô có
phủ nhận, thì người đàn ông này cũng sẽ không
†a cho cô.
Cô nói thẳng: "Làm như thế nào thì anh mới
để tôi đi? Không lẽ, anh lại muốn giết tôi một cách
lộ liễu sao?"
Thiện Lỗi cười: "Chuyện giết người, tôi không
dám làm đâu! Nhưng, có rất nhiều chuyện không
phải giết người mà lại có thể khiến cô sống không
bằng chết đấy!"
Hắn nở một nụ cười khát máu: "Cô Bạch, cô
có biết tại sao những vụ án xâm hại phụ nữ, cuối
cùng lại không thể làm sáng tỏ không? Là tại vì
không có nhân chứng, vật chứng đấy! Không có
chứng cứ, ai có thể làm gì tôi!"