Chương 620: Giết hại lẫn nhau
Vẫn Yến không khiêm nhường nói: "Ý tôi là đồng phạm của Lưu Oanh Oanh là Dư Thiên Thanh. Không có sự cho phép của cô ta, Lưu Oanh Oanh sao có thể dám làm chuyện như vậy? Chắc hôm nay cô ta nhìn thấy tôi đi đến trang sức Tư Huyền để ký hợp đồng mới, chuyện trước mọi chuyện có thể không che đậy được nữa nên cô ta đã chủ động nói thẳng những chuyện trước đây với anh. Tuy nhiên cô ta không nói ra sự thật mà đổ hết mọi trách nhiệm lên cho Lưu Oanh Oanh!”
Triệu Khiêm ánh mắt lóe lên nhìn Vân Yến: "Vân Yến, tôi có thể hiểu được tâm trạng của cô, nhưng là không có chứng cớ gì để cô nói ra những điều này. Nếu Lưu Oanh Oanh thật sự là do Dư Thiên Thanh xúi giục, sao cô ta lại nói ra sự thật? Ngược lại là cô ấy biết rằng tôi biết sự tình là do hợp tác trước, sợ tới mức giải thích hết tất cả chân tướng"
Vân Yến nghiến răng, nhịn không được hét lên với Triệu Khiêm: "Sau đó cô ấy còn thể giải thích cái gì?"
Triệu Khiêm nói: "Cô ấy thủ nhận rằng cô ấy ghen tị với vị trí nhà thiết kế của Dư Thiên Thanh, vì vậy cô ấy đã hấp tấp giả danh Dư Thiên Thanh. Sau khi thương lượng hợp tác, sẽ có tín nhiệm và cô ta có thể ứng tuyển vào vị trí.
Vân Yến không thể tin được: "Anh Triệu, chuyện này anh cũng tin?"
Triệu Khiêm bất lực nói: "Vân Yến, chuyện này không phải tin hay không tin. Đây là lời mà Lưu Oanh Oanh và Dư Thiên Thanh đã nói. Trừ khi có chứng cứ mới, nếu không chúng ta không thể kết tội người khác dựa trên suy đoán của cô được. Người tôi cử đi điều tra đã sự giám sát trong quán cà phê nơi họ nói về sự hợp tác vào ngày hôm đó. Dư Thiên Thanh đã đứng dậy và đi vệ sinh trước khi người của trang sức Tư Huyền xuất hiện. Sau đó, quả thực là Lưu Oanh Oanh đã nói chuyện với người bên kia. Tôi đã nghi ngờ Lưu Oanh Oanh có đồng phạm, nhưng tôi không thể phát hiện ra. Điều quan trọng nhất là sự hợp tác này là do Dư Thiên Thanh đề xuất. Tại sao cô ấy muốn phá vỡ nó cơ chứ? Đây không phải là mâu thuẫn sao? Cô có thể tìm ra cho tôi lý do để cô ấy phá vỡ hợp tác hay không!"
Vân Yến cũng sững sờ, cô cũng muốn biết tại sao Dư Thiên Thanh đột nhiên phá bỏ hợp tác.
Cô không biết chính xác Dư Thiên Thanh dùng cái gì khiến Lưu Oanh Oanh không chịu nổi, nhưng cô nghi ngờ đây là trò của Dư Thiên Thanh!
Triệu Khiêm nhìn biểu hiện tức giận của Vân Yến, bất lực lắc đầu, rồi đột nhiên nói: "Nhân tiện hôm nay cô có nhìn thấy người phụ trách của trang sức Tư Huyền không? Tôi đã xem video giám sát trước đó, và việc giám sát trong quán cà phê đã kết thúc. Camera ở đó đã được cài đặt và nó hơi xa. Tôi không nhìn rõ người phụ trách của trang sức Huyền. Tôi luôn cảm thấy người đó hơi quen. Cô có biết cô ấy không? "
Khi nghe thấy điều này, sự chú ý của Vân Yến cuối cùng cũng bị chuyển hướng
Cô lắc đầu: "Tôi không gặp cô ấy. Hôm nay bên kia có việc nên tôi gặp trợ lý của cô ấy, lần sau tôi nhất định có thể gặp cô ấy!"
Triệu Khiêm gật đầu và không hỏi gì nhiều. Anh ta thực sự cảm thấy những người đó rất quen thuộc, nhưng anh ta không thể nhận ra người bên kia là ai. Vì hình ảnh còn quá xa và mờ.
Vân Yến nhìn Triệu Khiêm đang nghiền ngẫm: "Anh Triệu, chuyện này là sao?"
Triệu Khiêm liếc cô một cái, rồi nói: "Đừng lo lắng, tôi sẽ đuổi việc Lưu Oanh Oanh. Cô có thể nói về lần hợp tác tiếp theo!"
Vân Yến không khỏi nắm chặt tay, đôi mắt nhìn xa xăm nhưng không nói gì, gật đầu xoay người rời đi.
Khi Bạch Cẩm Sương trở về nhà, Tần Minh Huyền cũng từ trong phòng đi ra.
Đang định nói gì đó thì thấy sắc mặt Bạch Cẩm Sương có chút không ổn.
Tần Minh Huyền có chút lo lắng, bước tới, nắm lấy tay Bạch Cẩm Sương ngẩng đầu: "Mẹ, mẹ có chuyện gì vậy?"
Bạch Cẩm Sương cúi đầu liếc nhìn Tần Minh Huyền, vẻ mặt vẫn không khỏi mất bình tĩnh: "Bông Vải của mẹ, mẹ đã gặp một người rất kỳ lạ!"
Tần Minh Huyền có chút kinh ngạc: "Người gì kỳ quái gì?"
Bạch Cẩm Sương không chỉnh lại sự khác biệt giữa kì lạ và kì quái cho cậu bé, cô ấy mím môi: “Chỉ là hành vi đó rất kì lạ. Anh ấy ôm mẹ và khăng khăng nói rằng quen biết mẹ, nhưng mẹ hoàn toàn không biết anh ấy. Quan trọng nhất là mẹ không biết tại sao khi mẹ nghe thấy tên anh ấy đầu của mẹ lại buồn bực!”
Mặc dù Bạch Cẩm Sương đã có thái độ khó chịu khi bị Mặc Tu Nhân chặn đường muốn rời đi càng sớm càng tốt.
Tuy nhiên, không ai hiểu được Bạch Cẩm Sương chỉ là lúc đó chỉ là quá bối rối, chưa từng gặp qua người xa lạ như vậy, nói là biết cô, nhưng cô không hề biết anh. Nhưng anh lại cho cô cảm giác quen thuộc, thậm chí... yếu ớt ảnh hưởng đến cảm xúc của thực sự khiến cô hoảng sợ.
Cảm giác mất kiểm soát khiến cô chỉ muốn thoát ra.
Tần Minh Huyền thấy mẹ thật sự bị kích động, trong lòng có chút lo lắng: "Mẹ, nếu không để chủ Phi Vũ đi kiểm tra anh ta được không?"
Bạch Cẩm Sương ánh mắt lóe lên: "Phải xem xét tình hình con ạ, nhân tiện con cảm thấy cơ thể thế nào rồi?"
Tần Minh Huyền lập tức nhớ tới lời mình định nói: "Mẹ ơi, con cảm thấy sức khỏe gần như rất tốt. Con muốn đi học. Ở nhà một mình thật nhàm chán!"
Bạch Khiết nghe vậy lập tức chuyển hướng chú ý, nhíu mày: "Có nên ở nhà nghỉ ngơi vài ngày nữa không?"
Tần Lục lập tức lắc đầu: "Không được, con đi học phải cẩn thận, con thật sự không muốn ở nhà, mẹ đi làm chỉ còn lại một mình con ở nhà!"
Nhìn thấy cậu nhóc đáng thương, Bạch Cẩm Sương suy nghĩ vài giây: "Vậy thì buổi chiều mẹ sẽ đưa con đến trường trước, sau đó sắp xếp thời gian vào lớp!"
Đôi mắt của Tần Minh Huyền sáng lên khi nghe thấy điều này.
Bạch Cẩm Sương làm một chút bữa trưa và kết thúc bữa ăn với Tần Minh Huyền, trong khi cậu bé đang nghỉ ngơi, cô ấy gọi cho Đỗ Yến Oanh người mà đang ở nước Z xa xôi: "Mẹ, bệnh của con có thể chữa khỏi được không?"
Bạch Cẩm Sương hỏi, Đỗ Yến Oanh nhất thời vẫn có chút bối rối: "Hả?"
Bạch Cẩm Sương mím mỗi: "Hôm nay con nhìn thấy một người, người kia nói là biết con, nhưng con hoàn toàn không biết anh ấy. Không phải mẹ nói rằng con đã quên bố của Bông Vải sao? Mẹ vẫn nói với con, bố của Bông Vải là họ Tần, nhưng người kia không phải họ Tần, và chắc chắn không phải là bố của Bông Vải. Thế thì tại sao lại có chuyện người ta biết mình mà mình lại không biết người ta?"
Giọng của Bạch Cẩm Sương rất lí nhí, thay vì hỏi Đỗ Yến Oanh thì như lại đang nói chuyện với chính cô như mâu thuẫn, trái tim của Đỗ Yến Oanh lúc đó đã choáng váng: "Người mà con đã gặp tên là gì?"
Bà đã kiểm tra và chắc chắn Bạch Cẩm Sương đã quên không chỉ Tần Vô Đoan và Mặc Tu Nhân, mà Tần Vô Đoạn gần như bị xóa khỏi trí nhớ của cô ấy, và tất cả những ký ức sau khi gặp Mặc Tu Nhân đều bị lãng quên một cách có chọn lọc.
Bạch Cẩm Sương không nhận thấy sự bất thường trong cảm xúc của Đỗ Yến Oanh, cô nói sự thật: “Người kia tên là Mặc Tu Nhân. Nhân tiện, có vẻ như công ty trang sức mà anh ấy thành lập có thể vẫn hợp tác với công ty của con trong tương lai. Con đã nhìn thấy anh ấy có vẻ hơi lạ. Con cảm thấy hơi sợ trong lòng!"
Đỗ Yến Oanh hoảng hốt khi nghe Bạch Cẩm Sương nói về Mặc Tu Nhân: "Cậu ấy có nói gì với con không?"
Bạch Cẩm Sương lắc đầu, cô không nói gì nữa! Có vẻ như cô không biết anh ấy thật sự là một tội lỗi không thể tha thứ
Bạch Cẩm Sương không nhìn thấy sắc mặt của Đỗ Yến Oanh, cô không biết rằng sắc mặt Đỗ Yến Oanh đã tái mét, giọng điệu rất lo lắng: "Vậy thì cậu ấy không làm gì con đúng không?"