Mục lục
Bạch Cẩm Sương (full) – Truyện tác giả: Vân Khởi Mặc Ly
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 438: Chắp hai tay nhường cho người ta

Hai mắt của Cảnh Hạo Đông sáng lên, lập tức anh ta chỉ vào một quán cà phê cách đó không xa: “Chỗ đó thế nào?”

Lâm Kim Thư nhìn qua rồi cô ấy bước đi tới đó.

Cảnh Hạo Đông nhanh chóng đuổi theo.

Ban ngày quán cà phê có rất nhiều người nhưng buổi tối lại khá vắng vẻ nên Cảnh Hạo Đông cảm thấy đây là nơi thích hợp để giải thích mọi chuyện.

Cả hai gọi nước uống và ngồi đối diện với nhau.

Lâm Kim Thư cũng không nhìn thẳng Cảnh Hạo Đông mà cô ấy chỉ nhìn dòng xe cộ tấp nập bên ngoài cửa sổ.

Cảnh Hạo Đông chủ động lên tiếng: “Kim Thư, anh biết rằng chắc chắn em sẽ không vui khi gặp lại người yêu cũ của anh. Anh có rất nhiều người yêu cũ. Về chuyện này, anh không thể nói dối hay làm cho họ biến mất được. Tuy nhiên, tình cảm của anh dành cho em là sự thật. Từ khi gặp em, anh không còn nhìn thấy ai trong mắt mình nữa. Nói chính xác là trước đây anh không hề tin vào tình yêu, chính m đã khiến anh tin tưởng vào tình yêu”

Lâm Kim Thư nghe Cảnh Hạo Đông nói vậy thì mới quay đầu lại nhìn Cảnh Hạo Đông với vẻ mặt phức tạp.

Cảnh Hạo Đông thấy Lâm Kim Thư nhìn anh ta thì cảm thấy tự tin hơn đôi chút: “Anh nói rằng anh chưa từng thích ai, ngoại trừ em. Có thể em sẽ không tin. Để anh kể cho em nghe về hoàn cảnh gia đình của anh. Bố mẹ anh kết hôn chỉ là một cuộc hôn nhân thương mại. Sau khi họ kết hôn thì đã sinh ra anh. Họ làm việc của riêng họ và không can thiệp vào cuộc sống của nhau. Anh nói thật, em đừng cười anh. Thực tế là từ khi anh còn nhỏ thì đã rất thiếu tình yêu thương rồi”

Lâm Kim Thư nhìn chằm chằm Cảnh Hạo Đông, cô ấy nhìn rất nghiêm túc như thể cân nhắc mức độ thật giả của những gì anh ta vừa nói.

Cảnh Hạo Đông vẫn tiếp tục kiên trì: “Nhìn anh có vẻ như là người có tính cách hướng ngoại, nhưng người bạn tốt thực sự của anh chỉ có Mặc Tu Nhân. Bố mẹ anh không yêu thương anh mà chỉ quan tâm đến họ mà thôi. Anh đã nghĩ rằng trên đời này không có tình cảm thực sự, có chăng cũng chỉ là đội bên tình nguyện chơi đùa với nhau mà thôi. Nhưng sau khi gặp được em thì anh đã thay đổi rồi. Anh không còn muốn đi chơi với người khác nữa, anh chỉ muốn được ở bên cạnh em cả ngày mà thôi.”

“Mấu chốt nhất chính là trước đây, anh chưa bao giờ đi tìm một người con gái đã thích người khác. Em cũng đã từng thích Lâm Thanh Tuấn như vậy, nhưng cũng không ngăn cản được anh buông tha cho em. Anh cũng chưa từng có cảm giác như vậy bao giờ cả. Anh không gặp em là thấy nhớ em, gặp rồi mà vẫn cứ nhớ. Anh luôn cảm thấy khoảng cách giữa hai chúng ta như cách xa ngàn núi vạn sông. Anh khẳng định là anh đã thích em thật rồi, anh sẽ không bao giờ dám dính líu đến người những phụ nữ khác nữa”

Vừa nói, Cảnh Hạo Đông vừa cười tự giễu cợt bản thân: “Em biết không? Khi nhìn thấy em đã hoàn toàn chia tay với Lâm Thanh Tuấn, trong lòng anh vừa vui vừa đau khổ. Cảm giác này thật kỳ quặc, khiến anh thấy mình thật mâu thuẫn. Anh không muốn em ở bên cạnh Lâm Thanh Tuấn, bởi vì như vậy sẽ khiến anh cảm thấy không thoải mái. Nhưng nếu để cho em cùng anh ta chấm dứt quan hệ thì em sẽ cảm thấy không vui. Mà em không vui thì anh cũng sẽ không vui. Thật kỳ lạ phải không?”

Ánh mắt của Lâm Kim Thư lấp lánh: “Còn gì nữa không?”

Cảnh Hạo Đông hít một hơi thật sâu: “Còn nữa, từ sau khi em chấm dứt quan hệ với Lâm Thanh Tuấn và dần dần thoát ra khỏi mối quan hệ đó thì anh gần như phát điên lên. Lúc nào anh cũng chỉ muốn quanh quẩn bên em, không muốn để cho cho người khác có bất cứ cơ hội nào tiếp cận em. Lần đầu tiên anh biết được là em có vẻ hơi quan tâm đến anh, trong lòng anh chưa bao giờ hạnh phúc đến thế. Anh đã nghĩ chỉ cần bản thân cố gắng đi theo con đường này thì một ngày nào đó, chúng ta sẽ ở bên nhau”

Khi Cảnh Hạo Đông nói lời này, anh ta đã đưa tay lên vuốt mặt: “Nhưng mà, anh không ngờ rằng bạn gái cũ lại hãm hại anh.”

Lâm Kim Thư vẫn không thay đổi sắc mặt, cô ấy nhắc nhở: “Là đám bạn gái cũ”

Vẻ mặt của Cảnh Hạo Đông hơi để lại: “Em nói đúng, đó là đám bạn gái cũ của anh. Thực sự anh rất hối hận, anh hối hận vì trước đây mình đã dại dột như vậy. Nếu anh học theo Tu Nhân thì tốt rồi, như vậy thì đám bạn gái cũ của anh đã không làm phiền em rồi. Lúc ở nhà ăn là anh chưa kịp đẩy người bạn gái cũ kia ra. Về phần Phương Quý Nhi và Nghiêm Khả Như, em biết không, khi anh thấy họ bắt nạt em ở Tây Minh Vũ thì anh đã muốn phát điên lên rồi”

Ánh mắt của Lâm Kim Thư lấp lánh: “Tôi biết rồi”

Cảnh Hạo Đông thận trọng nhìn cô ấy: “Vậy thì em có tin rằng anh thích em thật không?”

Lâm Kim Thư khẽ gật đầu: “Lúc trước tôi đã tin”

Cảnh Hạo Đông thở phào nhẹ nhõm: “Vậy em nghĩ như thế nào?”

Lâm Kim Thư nhíu mày: “Cái gì mà nghĩ như thế nào?”



Cảnh Hạo Đông hơi đỏ mặt lên: “Anh thích em, em có thể ở bên cạnh anh không?”

Lâm Kim Thư bình tĩnh nhìn anh ta: “Để tôi suy nghĩ đã”

Trong chớp mắt, ánh mắt của Cảnh Hạo Đông sáng lên. Cô ấy nói suy nghĩ có nghĩa là không từ chối, chính là một bước tiến mới trong lịch sử rồi.

Anh ta mỉm cười gật đầu, rồi lại hứa: “Anh sẽ không bao giờ để em phải lo lắng về bất kỳ người bạn gái cũ nào của anh nữa. Nếu bọn họ dám xuất hiện trước mặt anh, anh sẽ cho bọn họ đến Châu Phi đào than”

Lâm Kim Thư không kìm được mà bĩu môi.

Cảnh Hạo Đông vui mừng đến mức đầu óc choáng váng, anh ta cảm thấy toàn thân cứ lâng lâng. Cuối cùng anh ta cũng hiểu tại sao sau khi Bạch Cẩm Sương đồng ý với Mặc Tu Nhân thì anh lại vui như vậy, lúc đó anh chỉ hận không thể được chia sẻ hạnh phúc với cả thế giới này.

Vì quá vui sướng nên anh ta cảm giác như sự rạo rực và niềm sung sướng trong lồng ngực sắp trào ra.

Ba ngày sau, cuối cùng Tống Chí Nam cũng nhận được kết quả xét nghiệm quan hệ bố con của người chú Tống Đình Nguyên và Bạch Cẩm Sương.

Trước khi mở ra, cô ta vẫn còn tự an ủi bản thân rằng chắc chắn là không có quan hệ gia đình đâu. Trên đời sẽ không có chuyện nào trùng hợp như vậy, chắc chắn là như vậy.

Tuy nhiên, khi cô ta lật đến trang cuối cùng và thấy kết quả nhận dạng trên là quan hệ bố con thì cô ta không còn thuyết phục được bản thân nữa.

Tổng Chỉ Nam vừa sợ hãi vừa tức giận. Trong lúc hoảng loạn, cô ta đã xé nát bản báo cáo kết quả đó.

Cô ta lắc đầu nguầy nguậy, cô ta không tin. Làm sao Bạch Cẩm Sương lại là con gái của chú được chứ.

Nếu chú phát hiện ra thân phận của Bạch Cẩm Sương và đi đón cô về thì cô sẽ đường đường chính chính là cô chủ của nhà họ Tống, là con gái ruột của người nắm quyền trong nhà họ Tống. Vậy Tổng Chí Nam sẽ là gì trong cái nhà này đây?

Cô ta đã không tranh nổi người đàn ông với Bạch Cẩm Sương thì cũng thôi đi, bây giờ đến ngay cả thân phận từ nhỏ đến lớn cũng phải chắp hai tay nhường cho cô sao?

Cô ta không cam lòng, thật sự không cam lòng.

Sắc mặt của Tổng Chỉ Nam lại thay đổi liên tục. Sau một lúc im lặng, cuối cùng cô ta cũng đã nghĩ ra người mà cô ta có thể nhờ giúp đỡ.

Viên Khánh Đông, Viên Khánh Đông sẽ vì cô ta mà có thể giúp cô ta lấy ra mấy thứ như chất độc thần kinh. Nhất định anh ta sẽ có thể giúp cô ta bày mưu tính kế với những chuyện như vậy.

Nghĩ đến đây, cô ta hoảng loạn lấy điện thoại di động ra và dùng đầu ngón tay run rẩy bấm điện thoại cho Viên Khánh Đông.

Mấy ngày gần đây, Viên Khánh Đông đều đi ra ngoài nhận nhiệm vụ. Anh ta luôn cầm điện thoại di động trên tay.

Nhìn thấy cuộc gọi đến của Tổng Chỉ Nam, đôi mắt của anh ta sáng lên và liền bấm phím nghe.

Tổng Chỉ Nam vừa mở miệng đã nói năng rất lộn xộn: “Viên Khánh Đông, lần này anh nhất định phải giúp em. Chỉ có anh, em chỉ có mình anh và chỉ có anh mới có thể giúp em được”

Viên Khánh Đông khẽ nhíu mày: “Em chưa nói cho anh biết chuyện gì mà đã kêu anh giúp em rồi, đã xảy ra chuyện gì vậy?”

Tổng Chỉ Nam nghe thấy giọng nói của Viện Khánh Đông thì như tìm thấy một người đáng tin cậy. Cô ta hít một hơi thật sâu và bình tĩnh lại: “Em muốn tiêu diệt Bạch Cẩm Sương. Lần này, em nhất định phải diệt trừ cô ta. Anh hãy giúp em, được không Khánh Đông?”

Vì quá vui sướng nên anh ta cảm giác như sự rạo rực và niềm sung sướng trong lồng ngực sắp trào ra.

Ba ngày sau, cuối cùng Tống Chí Nam cũng nhận được kết quả xét nghiệm quan hệ bố con của người chú Tống Đình Nguyên và Bạch Cẩm Sương.

Trước khi mở ra, cô ta vẫn còn tự an ủi bản thân rằng chắc chắn là không có quan hệ gia đình đâu. Trên đời sẽ không có chuyện nào trùng hợp như vậy, chắc chắn là như vậy.

Tuy nhiên, khi cô ta lật đến trang cuối cùng và thấy kết quả nhận dạng trên là quan hệ bố con thì cô ta không còn thuyết phục được bản thân nữa.

Tổng Chỉ Nam vừa sợ hãi vừa tức giận. Trong lúc hoảng loạn, cô ta đã xé nát bản báo cáo kết quả đó.

Cô ta lắc đầu nguầy nguậy, cô ta không tin. Làm sao Bạch Cẩm Sương lại là con gái của chú được chứ.

Nếu chú phát hiện ra thân phận của Bạch Cẩm Sương và đi đón cô về thì cô sẽ đường đường chính chính là cô chủ của nhà họ Tống, là con gái ruột của người nắm quyền trong nhà họ Tống. Vậy Tổng Chí Nam sẽ là gì trong cái nhà này đây?

Cô ta đã không tranh nổi người đàn ông với Bạch Cẩm Sương thì cũng thôi đi, bây giờ đến ngay cả thân phận từ nhỏ đến lớn cũng phải chắp hai tay nhường cho cô sao?

Cô ta không cam lòng, thật sự không cam lòng.

Sắc mặt của Tổng Chỉ Nam lại thay đổi liên tục. Sau một lúc im lặng, cuối cùng cô ta cũng đã nghĩ ra người mà cô ta có thể nhờ giúp đỡ.

Viên Khánh Đông, Viên Khánh Đông sẽ vì cô ta mà có thể giúp cô ta lấy ra mấy thứ như chất độc thần kinh. Nhất định anh ta sẽ có thể giúp cô ta bày mưu tính kế với những chuyện như vậy.

Nghĩ đến đây, cô ta hoảng loạn lấy điện thoại di động ra và dùng đầu ngón tay run rẩy bấm điện thoại cho Viên Khánh Đông.

Mấy ngày gần đây, Viên Khánh Đông đều đi ra ngoài nhận nhiệm vụ. Anh ta luôn cầm điện thoại di động trên tay.

Nhìn thấy cuộc gọi đến của Tổng Chỉ Nam, đôi mắt của anh ta sáng lên và liền bấm phím nghe.

Tổng Chỉ Nam vừa mở miệng đã nói năng rất lộn xộn: “Viên Khánh Đông, lần này anh nhất định phải giúp em. Chỉ có anh, em chỉ có mình anh và chỉ có anh mới có thể giúp em được”

Viên Khánh Đông khẽ nhíu mày: “Em chưa nói cho anh biết chuyện gì mà đã kêu anh giúp em rồi, đã xảy ra chuyện gì vậy?”

Tổng Chỉ Nam nghe thấy giọng nói của Viện Khánh Đông thì như tìm thấy một người đáng tin cậy. Cô ta hít một hơi thật sâu và bình tĩnh lại: “Em muốn tiêu diệt Bạch Cẩm Sương. Lần này, em nhất định phải diệt trừ cô ta. Anh hãy giúp em, được không Khánh Đông?”

Đôi mắt của Viên Khánh Đông chùng xuống. Tổng Chí Nam biết rằng anh ta sẽ không thể từ chối bất kỳ yêu cầu nào từ cô ta.

Tuy nhiên, càng ngày Tống Chỉ Nam càng quá đáng. Cô ta không biết rằng cách cư xử của cô ta đã dần dần giết chết tình cảm của Viện Khánh Đông dành cho cô ta.

Viên Khánh Đông nói: “Anh không thể giết người được, cho nên chuyện này anh không thể giúp em”

Lập tức Tổng Chỉ Nam cao giọng: “Lần trước rõ ràng anh có thể giúp em. Tại sao lần này lại không giúp được em chứ? Hơn nữa, bây giờ em đã trở lại Minh Thành rồi. Chỉ cần anh chịu giúp em, em sẽ tự ra tay. Lần này nhất định em phải diệt trừ con đàn bà để tiện kia”

Nhắc đến Bạch Cẩm Sương, Tống Chỉ Nam nghiến răng nghiến lợi như muốn xé xác cô ra thành nhiều mảnh.



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK