Chương 120: Sự kiên nhẫn của tôi có giới hạn
Ai biết được, phản ứng của Mặc Tu Nhân còn
nhanh hơn cả vệ sĩ, anh tránh được kéo cắt hoa,
trực tiếp đá một cước trúng ngực Tề Nguyên.
Kéo trong tay Tề Nguyên bay ra, cả người bị
đạp bay vào bụi cây, gai của hoa hông cứa vào
dao khiến khắp người anh ta toàn vết thương.
Mặc Tu Nhân lạnh lùng đứng ở bên cạnh bụi
hoa: "Tề Nguyên, anh đã nghĩ kỹ chưa? Là nói...
hay vẫn không nói!"
Tề Nguyên sợ tới mức cả người run rẩy.
Ánh mắt Mặc Tu Nhân rơi vào cây kéo bên
cạnh, không nhanh không chậm nói: "Triệu Văn
Vương, cậu hỏi đi, mỗi một lần hỏi thì cắt một
ngón tay! Sự kiên nhẫn của tôi chỉ có hạn!"
Triệu Văn Vương gật đầu, cúi người cầm lấy
chiếc kéo.
Đồng tử của Tề Nguyên đột nhiên co rút lại,
hiện tại anh ta thực sự sợ hãi, thực lực người đàn
ông này mạnh hơn anh ta tưởng rất nhiều.
Giọng nói của anh ta tuy rằng run rấy, nhưng
tốc độ lại vô cùng vội vàng, sợ hãi: "Là Lý Thanh!
Lý Thanh kêu tôi động tay động chân vào đồ
uống, chính cô ta uống ly rượu có vấn đề, như vậy
sẽ khiến người khác không nghỉ ngờ cô ta!"
Đáy mắt Mặc Tu Nhân hiện lên một tia âm
trâm: "Tại sao cô ta lại phải làm như vậy?"
Tề Nguyên năm trong bụi hoa hông, đau đớn
đến chết đi sống lại.
Anh ta không còn dám... nói dối người đàn
ông trước mặt nữa, thành thật nói: “Cô ta định
hãm hại một người phụ nữ tên là Bạch Cẩm
Sương. Cô ta dã sắp xếp một người đàn ông, chờ
sau khi Bạch Cẩm Sương uống phải rượu đã bị bỏ
thuốc, sẽ để người đàn ông kia cưỡng hiếp cô ấy.
Hơn nữa cô ta còn bố trí người quay video, muốn
người phụ nữ đó mất hết danh dự!"
Những lời này đều do Tề Nguyên nghe lén
được khi Lý Thanh nói chuyện với người khác.
Anh ta chỉ mong bản thân có thể nói được
nhiều hơn một chút để người đàn ông đứng trước
mặt này xuống tay nhẹ một chút.
Mặc Tu Nhân chậm rãi nói: "Ồ... vậy, người mà
cô ta thực sự muốn hãm hại là Bạch Cẩm Sương,
mà nhiều người bị hại như vậy chẳng qua là để
đánh lừa dư luận, phải không?”
Tề Nguyên liên tục gật đầu gật đầu, bị chặt
mất một ngón tay, trong lòng đau nhói, nhưng
trong đầu anh ta lại vô cùng rõ ràng: "Đúng, đúng
vậy, người phụ nữ kia chính là đồ điên!"
Mặc Tu Nhân nhướng mày, quay đầu dặn dò
Triệu Văn Vương: "Chụp ảnh anh ta, rôi gửi cả
ngón tay kia để làm quà tặng cho Lý Thanh!"
Triệu Văn Vương cung kính gật đầu: "Vâng,
tổng giám đốc Mặc! Vậy còn người này..."
Hai mắt Mặc Tu Nhân lóe lên, nhìn thoáng
qua biệt thự phía sau: “Đưa tới tầng hầm của Tử
Uyển, đừng để anh ta chết, đợi giải quyết chuyện
này xong sẽ xử lý anh ta sau!"
Triệu Văn Vương gật đầu, nhanh chóng ra
lệnh cho người chụp ảnh.
Mặc Tu Nhân suy nghĩ một chút, sau đó dặn
dò: "Ngày mai mời Bạch Cẩm Sương đến gặp tôi!"
Triệu Văn Vương có chút kinh ngạc, chuyện
này có liên quan gì đến nhà họ Bạch sao?
Chỉ là chuyện của Mặc Tu Nhân, anh ta cũng
không dám hỏi nhiều, cung kính gật đầu đồng ý.
Mặc Tu Nhân trực tiếp rời khỏi Tử Uyến và đi
thẳng đến biệt thự số một Hương Uyển.
Ban đầu, Mặc Tu Nhân nghe được cuộc nói
chuyện giữa Vân Thành Nam và Bạch Cẩm
Sương, biết được nhà họ Cận đang chọn lựa giữa
nhà họ Bạch và nhà họ Lý. Bạch Cao Minh muốn
Bạch Linh Lan vào được nhà họ Cận nên đã đe
dọa Bạch Cẩm Sương. Anh vẫn chưa biết phải xử
lý chuyện này như thế nào!
Xem ra nhà họ Lý và nhà họ Bạch đều không
phải thứ tốt lành gì!
Một khi đã như vậy, anh cũng không cần phải
cố ky bất cứ điều gì!
Bệnh viện Việt Đức.
Lâm Thanh Tuấn nhìn đồng hồ đeo tay, hỏi