Mục lục
Bạch Cẩm Sương (full) – Truyện tác giả: Vân Khởi Mặc Ly
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 436: Tự Giới Thiệu

Khuôn mặt Mặc Tu Nhân đầy hiếu kỳ: “Cậu ta là ai thế?”

Lam Hiểu Yên mở miệng: “Anh ấy là đối tác hợp tác kinh doanh của trang sức Hằng Vinh của Mặc Tu Nhân, còn là anh em tốt của Sở Tuấn Thịnh của trang sức Thanh Sương! Tôi nghĩ, hai người Mặc Tu Nhân cùng Sở Tuấn Thịnh kia các người hẳn là biết nhỉ. Vị này, anh cho dù không cho chúng tôi mặt mũi, tốt xấu cũng phải cho bọn họ mặt mũi, đừng để bạn trai tôi phải gọi người đến, đến lúc đó tất cả mọi người đều khó xử!”.

Nghe nói như thế, anh mắt của Bạch Cẩm Sương cùng Lâm Kim Thư đều phức tạp, một mặt biểu tình im lặng.

Thời điểm các cô còn học đại học đã biết Lam Hiểu Yên thích ăn nói khoác lác, lại không nghĩ tới hai năm nay càng ngày càng lợi hại hơn.

Cảnh Hạo Đông cùng Mặc Tu Nhân thì đầy mặt nghiền ngẫm. Bọn họ đại khái là không ngờ tới, người bạn học này của Bạch Cẩm Sương, da mặt có thể dày so được với tường thành.

Mặc Tu Nhân thú vị mở miệng nói: “Mặc Tu Nhân cùng Sở Tuấn Thịnh à, đương nhiên là biết!”

Thấy Mặc Tu Nhân nói như vậy, Lam Hiểu Yên liền coi là Mặc Tu Nhân cũng bị danh tự của hai người kia hù dọa.

Lam Hiểu Yên lập tức giơ cao cằm: “Đúng vậy, bọn họ từ trước đến nay đều khiêm tốn, tôi nghĩ anh cũng chưa từng gặp qua đâu, hẳn là cũng chỉ nghe qua tên, không muốn chuyện huyên náo đến quá khó nhìn, vậy thì để người đưa Trương Khánh Toàn trở lại đi!”

Mặc Tụ Nhân nhíu mày: “Bạn học này, lời của tôi còn chưa nói hết”

Lam Hiểu Yên nhíu mày: “Anh còn muốn nói cái gì?”.

Mặc Tu Nhân nhếch nhếch môi: “Vừa rồi cô nghe được người khác gọi tôi là gì không?”

Lam Hiểu Yên giật mình một giây, nghĩ đến xưng hô vừa rồi của Triệu Văn Vương, trong lòng mơ hồ có loại dự cảm không tốt: “Mặc... tổng giám đốc Mặc?”

Mặc Tu Nhân cười gật đầu: “Đúng vậy, tổng giám đốc Mặc. Quên mất không tự giới thiệu, tôi tên Mặc Tu Nhân, là CEO của trang sức Hằng Vinh, chồng của Bạch Cẩm Sương, ông chủ phía sau của câu lạc bộ Quân Mạch. Làm sao? Còn có nghi vấn gì không?”

Vẻ mặt Lam Hiểu Yên nháy mắt biến đổi, An Thiệu Huy thì khiếp sợ mở to hai mắt, con người co rút lại.

Bọn họ đều là người bên ngoài, gần đây mới vừa dự định đến đây phát triển, căn bản chưa từng thấy qua hình dáng Mặc Tu Nhân thế nào.

Hai người bọn họ không ngốc. Tại Minh Thành, có thể nói dối mình cùng Mặc Tu Nhân có hợp tác làm ăn, hoặc nói dối mình là bạn bè thân thích của anh, nhưng không ai dám nói những lời hoang đường như mình là Mặc Tu Nhân.

Nghe Mặc Tu Nhân tự giới thiệu xong, tất cả đều hoảng lạon.

Lần này ánh mắt những bạn học khác vô cùng phức tạp, vẻ mặt khi nhìn về phía Lam Hiểu Yên cũng ẩn ẩn mang theo chút xem thường.

Hiển nhiên không có ai dám giả mạo Mặc Tu Nhân. Đạo lý này bọn họ đều hiểu được.

“Cậu không biết người ta thì nói là không biết đi, sao lại phải khoác lác như thế này, còn khoác lác ngay trước mặt chính chủ người ta, cũng không ngại mất mặt!”

Mặc Tu Nhân chậm rãi mở miệng: “Thật không ngờ, tôi chỉ quên tự giới thiệu thôi, vậy mà còn có thể liên lụy ra một vở kịch thế này, tại địa bàn của tôi, ức hiếp vợ tôi. Các người thật là có dũng khí!”

Mặc Tu Nhân nói xong, kéo Bạch Cẩm Sương đến ngồi trên ghế sô pha, mọi người ở đây đều tự động tránh ra một đường.

Cảnh Hạo Đông đầy mặt hảo tâm tiến đến trước mặt Lâm Kim Thư, cảm thấy chuyện tối nay đã cho anh ta một cơ hội cực tốt.

Mặc Tu Nhân nhìn An Thiệu Huy cùng Lam Hiểu Yên đang cứng đờ đứng đó, mở miệng nói: “Gọi điện thoại đi, cậu cùng tôi... đương nhiên là không có quan hệ gì, nhưng mà bên phía Sở Tuấn Thịnh là chuyện thế nào, tôi cũng không rõ ràng. Dù sao anh em của họ Sở trải rộng năm sống bốn biển, quỷ mới biết là có chuyện gì xảy ra”

Sắc mặt An Thiệu Huy tái xanh không lên tiếng, trên mặt Lam Hiểu Yên cũng tràn đầy khó xử.

Trước khi cô ta đến Minh Thành đã nghe ngóng qua Mặc Tu Nhân cùng Sở Tuấn Thịnh là hai người khó dây vào nhất. Cho nên khoác lác đều là lấy tên của hai người họ, lại không nghĩ rằng có thể khoác lác tới trước mặt chính chủ.

Cô ta đã sắp hạn chết Bạch Cẩm Sương rồi. Rõ ràng là vợ của Mặc Tu Nhân, vậy mà không nói cho cô ta, hại cô ta bị xấu mặt như vậy.

Đúng rồi, vợ? Bạch Cẩm Sương kết hôn lúc nào, cô ta sao lại không biết?

Nghĩ tới đây, oán niệm của Lam Hiểu Yên đối với Bạch Cẩm Sương càng lớn hơn.

Lúc này Mặc Tu Nhân không nhanh không chậm nói: “Không lên tiếng là có chuyện gì? Nếu các người đã không nguyện ý gọi điện thoại, vậy... để bà xã tôi gọi điện thoại đi!”



Mặc Tu Nhân dứt lời, quay người nhìn bà xã nhà mình: “Bà xã, anh nhớ em cùng họ Sở là bạn bè nhỉ, gọi cuộc điện thoại, để anh ta tới nhận mặt hai người bạn này đi, đừng để đến lúc đó chúng ta ức hiếp người, anh ta lại nói không nể mặt!”

Bạch Cẩm Sương có chút không biết nói gì. Cô biết Mặc Tu Nhân đây là cố ý trêu đùa hai người kia.

Nếu như không phải hai người này khoác lác làm ra cái bánh lớn, chỉ sợ Trương Khánh Toàn cũng không dám làm vậy với mình.

Mặc Tu Nhân muốn dạy dỗ người ta, Bạch Cẩm Sương đương nhiên là phải phối hợp. Cô lấy điện thoại di động ra, đang muốn gọi điện thoại cho Sở Tuấn Thịnh.

Sắc mặt Lam Hiểu Yên biến đổi, rốt cuộc cũng mở miệng: “Cầm Sương, đừng gọi!”

Bạch Cẩm Sương cầm điện thoại, kinh ngạc nhìn cô ta.

Sắc mặt Lam Hiểu Yên khó coi, mở miệng: “Không quen biết!”

Bạch Cẩm Sương mặt không biểu tình: “Không quen biết cái gì?”

Mặt Lam Hiểu Yên tràn đầy xấu hổ: “Chúng tôi không biết Mặc Tụ Nhân, cũng không quen biết Sở Tuấn Thịnh. Chỉ là vì để dễ làm việc ở Minh Thành nên mới nói như vậy!”

Bạch Cẩm Sương cười lạnh một tiếng: “Đừng có nói đường đường chính chính như vậy. Cậu đây là vì để dễ làm việc cho mình mà lừa gạt người khác! Đừng có biện minh cho lời nói dối của mình thành dễ nghe!”

Lam Hiểu Yên cúi thấp đầu, không muốn để người khác trông thấy mặt khó coi của mình.

An Thiệu Huy ngược lại không giống như loại đàn ông cặn bã muốn lùi bước, anh ta tiến lên phía trước một bước: “Tổng giám đốc Mặc, rất xin lỗi đã nói những lời hoang đường như thế, hy vọng anh đại nhân đại lượng, đừng nên trách cứ!”.

Mặc Tu Nhân liếc anh ta một cái, quay người nhìn về phía Bạch Cẩm Sương: “Bà xã, em nói xem có muốn tha thứ hay không?”

Con người Bạch Cẩm Sương lóe lên: “Hôm nay đến đây thôi nhé, em mệt rồi, muốn về nhà nghỉ ngơi!”

Mặc Tu Nhân nhếch nhếch môi, ngẩng đầu phân phó Triệu Văn Vương: “Đây đều là bạn học của bà chủ, thu xếp cho bọn họ phòng riêng cấp một. Tất cả phí tổn đều ghi vào tài khoản của tôi!”

Mặc Tu Nhân nói xong, quay người nhìn Bạch Cẩm Sương, cầu khen thưởng.

Bạch Cẩm Sương cười: “Hôm nay tôi có chút không thoải mái nên về trước đây, hy vọng mọi người chơi tận hứng!”

Các bạn học lập tức rối rít mở miệng.

“Không thoải mái thì nhanh về sớm nghỉ ngơi một chút đi!”

“Yên tâm đi, chúng tôi sẽ chơi thật tốt. Cảm ơn ông xã cậu để chúng tôi đến phòng cấp một mở mang kiến thức nha!”

“Đúng đó, Bạch Cẩm Sương, nếu tối nay chúng tôi nói gì đó không dễ nghe, cậu chớ để ở trong lòng, đó đều là bị kẻ gian xúi giục!”

Bạch Cẩm Sương cười cười, mở miệng nói: “Cảm ơn mọi người đã thông cảm, về sau có khó khăn gì có thể đến tìm tôi! Tôi đi trước đây!”.

Bạch Cẩm Sương cùng Mặc Tu Nhân vừa đi, Triệu Văn Vương lập tức mở miệng: “Chào mọi người, tôi là giám đốc của câu lạc bộ Quân Mạch, Triệu Văn Vương. Hiện tại tôi sẽ đưa mọi người đến phòng riêng cấp một!”

Đám người lập tức vui mừng hớn hở đi theo sau, không ai thèm nói với Lam Hiểu Yên và An Thiệu Huy.

Bạch Cẩm Sương cầm điện thoại, kinh ngạc nhìn cô ta.

Sắc mặt Lam Hiểu Yên khó coi, mở miệng: “Không quen biết!”

Bạch Cẩm Sương mặt không biểu tình: “Không quen biết cái gì?”

Mặt Lam Hiểu Yên tràn đầy xấu hổ: “Chúng tôi không biết Mặc Tụ Nhân, cũng không quen biết Sở Tuấn Thịnh. Chỉ là vì để dễ làm việc ở Minh Thành nên mới nói như vậy!”

Bạch Cẩm Sương cười lạnh một tiếng: “Đừng có nói đường đường chính chính như vậy. Cậu đây là vì để dễ làm việc cho mình mà lừa gạt người khác! Đừng có biện minh cho lời nói dối của mình thành dễ nghe!”

Lam Hiểu Yên cúi thấp đầu, không muốn để người khác trông thấy mặt khó coi của mình.

An Thiệu Huy ngược lại không giống như loại đàn ông cặn bã muốn lùi bước, anh ta tiến lên phía trước một bước: “Tổng giám đốc Mặc, rất xin lỗi đã nói những lời hoang đường như thế, hy vọng anh đại nhân đại lượng, đừng nên trách cứ!”.

Mặc Tu Nhân liếc anh ta một cái, quay người nhìn về phía Bạch Cẩm Sương: “Bà xã, em nói xem có muốn tha thứ hay không?”

Con người Bạch Cẩm Sương lóe lên: “Hôm nay đến đây thôi nhé, em mệt rồi, muốn về nhà nghỉ ngơi!”

Mặc Tu Nhân nhếch nhếch môi, ngẩng đầu phân phó Triệu Văn Vương: “Đây đều là bạn học của bà chủ, thu xếp cho bọn họ phòng riêng cấp một. Tất cả phí tổn đều ghi vào tài khoản của tôi!”

Mặc Tu Nhân nói xong, quay người nhìn Bạch Cẩm Sương, cầu khen thưởng.

Bạch Cẩm Sương cười: “Hôm nay tôi có chút không thoải mái nên về trước đây, hy vọng mọi người chơi tận hứng!”

Các bạn học lập tức rối rít mở miệng.

“Không thoải mái thì nhanh về sớm nghỉ ngơi một chút đi!”

“Yên tâm đi, chúng tôi sẽ chơi thật tốt. Cảm ơn ông xã cậu để chúng tôi đến phòng cấp một mở mang kiến thức nha!”

“Đúng đó, Bạch Cẩm Sương, nếu tối nay chúng tôi nói gì đó không dễ nghe, cậu chớ để ở trong lòng, đó đều là bị kẻ gian xúi giục!”

Bạch Cẩm Sương cười cười, mở miệng nói: “Cảm ơn mọi người đã thông cảm, về sau có khó khăn gì có thể đến tìm tôi! Tôi đi trước đây!”.

Bạch Cẩm Sương cùng Mặc Tu Nhân vừa đi, Triệu Văn Vương lập tức mở miệng: “Chào mọi người, tôi là giám đốc của câu lạc bộ Quân Mạch, Triệu Văn Vương. Hiện tại tôi sẽ đưa mọi người đến phòng riêng cấp một!”

Đám người lập tức vui mừng hớn hở đi theo sau, không ai thèm nói với Lam Hiểu Yên và An Thiệu Huy.

Lúc mọi người đi qua người bọn họ, lại còn tận lực mà cất cao giọng.

“Uầy, trách không được trước đó Bạch Cẩm Sương có nói cậu ấy đã từng tới câu lạc bộ Quân Mach!"

“Đúng vậy, người ta vậy mà là bà chủ của câu lạc bộ Quân Mạch. Vậy mà còn có vài người dám nói muốn dẫn Bạch Cẩm Sương tới đây để mở mang kiến thức!”

“Chậc, người ta là khiêm tốn, mới vài phút đã biến thành người có thể đưa chúng ta đi mở mang kiến thức rồi!”

Lam Hiểu Yên vừa tức giận vừa xấu hổ mất mặt, tay nắm chặt đến nỗi móng tay đều đâm sâu vào lòng bàn tay.

Tổng Thúy Kiều không đi cùng đám người phía trên, cô ta an ủi Lam Hiểu Yên: “Lam Hiểu Yên, cậu đừng tức giận”

Lam Hiểu Yên phát hỏa: “Cô ta đối đãi với tôi như vậy, tôi làm sao có thể không tức giận!”



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK