Mục lục
Bạch Cẩm Sương (full) – Truyện tác giả: Vân Khởi Mặc Ly
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 248: Huỷ bỏ phát ngôn

Mặc Tu Nhân hung dữ cau mày, không trả lời câu hỏi của Quý Nhiên, cứ thế khởi động xe.

Anh lo lắng co tình hình của Bạch Cẩm Sương, anh vô cùng sốt ruột nên lười nói những điều vô nghĩa với Quý Nhiên, để cô ta ra phía sau.

Xe đi được hồi lâu, Quý Nhiên liên tục trộm nhìn anh, cũng không nói năng gì.

Mặc Tu Nhân mất hết kiên nhẫn:

“Nếu không có chuyện gì để nói thì cô xuống xe đi!”

Quý Nhiên lập tức ngẩng đầu lên nhìn Mặc Tu Nhân, vội vàng nói:

“Tôi có chuyện muốn nói, anh Mặc, tôi đến đây để nói với anh một lời xin lỗi, tôi biết anh huỷ bỏ bỏ phát ngôn của tôi, nhất định là anh đã có suy tính, nếu như tôi đã làm sai chuyện gì, tôi nhất định sẽ chịu trách nhiệm tới cùng!”.

Mặc Tu Nhân lạnh giọng lên tiếng:

“Cho nên, cô không biết vì sao tôi huỷ bỏ bài phát ngôn của cô?”

Vẻ mặt của Quý Nhiên hoàn toàn ngơ ra không hiểu:

“Tôi thật sự không biết, mấy ngày gần đây tôi đều bận quay phim, hôm qua đột nhiên nhận được tin, nói đã đổi người phát ngôn, tôi nghĩ, nhất định là mình đã làm sai chuyện gì, đúng không?” Quý Nhiên dè dặt cẩn thận nhìn Mặc Tu Nhân, cô ta nhìn anh không chớp mắt, bộ dạng trông đáng thương lạ thường.

Chỉ đáng tiếc, Mặc Tu Nhân gương mặt vẫn không cảm xúc ánh mắt vẫn tập trung lái xe không thèm đoái hoài đến cô ta.

Ngữ khí của anh không hề thay đổi:

“Cô huỷ bỏ đặt hàng trang sức của công ty chúng tôi, tôi huỷ bỏ tư cách người phát ngôn của cô, hợp tình hợp lý, cô đã không thích đồ trang sức của công ty chúng tôi, tôi cũng không nhất thiết phải mời cô làm người phát ngôn, đã hiểu chưa?”

Khuôn miệng nhỏ nhắn màu hồng của cô ta khẽ mở, kinh ngạc nhìn Mặc Tu Nhân, gương mặt thoáng hiện nét hoảng hốt, cô ta thật sự không ngờ rằng lại có thể là vì lý do này.

Mặc Tu Nhân có chút thiếu kiên nhẫn, trực tiếp dừng xe lại bên đường:

"Hiểu rồi thì xuống xe!”

Trong lòng Quý Nhiên lúc này rất hận.

Nguyên Hoà Ha, bộ dạng đáng thương nhìn Mặc Tu Nhân, rồi tự mình giải thích:

“Anh Mặc, việc này tôi cùng là tối hôm qua mới biết, trước đây huỷ đặt hàng trang sức là ý của Nguyễn Hoà Hạ, không liên quan gì đến tôi, tôi không biết gì cả, huỷ bỏ phát ngôn của tôi là vì chuyện này, tôi vốn dĩ còn định sau khi nói lời xin lỗi với anh sẽ đi tìm nhà thiết kế Bạch để xin lỗi, sự việc này phải nói cho rõ ràng, thật sự không phải là tôi!”

Mặc Tu Nhân sắc mặt lạnh lùng:

“Là cô hay không, đều không quan trọng, nói xong thì xuống xe!”

Quý Nhiên lúc này đôi mắt bỗng đẫm lệ chỉ trực chờ tuôn rơi, tóc cô ta dính nơi khoé miệng, trông giống như bông hoa lê xinh đẹp đang khóc trong mưa.

Chỉ đáng tiếc, đối diện với người con gái xinh đẹp yếu đuối này, Mặc Tụ Nhân vẫn thờ ơ coi như không nhìn thấy.

Chóp mũi Quý Nhiên ửng đỏ, đáng thương tới mức khiến người khác không thể kiềm lòng mà cảm thấy thương hại:



“Anh Mặc, anh đừng tức giận được không? Tôi thật sự không ngờ rằng chuyện lại thành ra như thế này, nếu anh không nguôi giận thì anh muốn tôi làm gì cũng được, bài phát ngôn lần này đối với tôi thật sự rất quan trọng, anh có thể đừng lấy người khác thay thế tôi được không?”

Sắc mặt của Mặc Tu Nhân vẫn lạnh giống như núi băng ngàn năm, trầm giọng:

“Quý Nhiên, nói thật cho cô biết, cô vừa xuất hiện ở hiện trường, thì tôi đã biết cô là loại người gì, loại phụ nữ như cô, tròng mắt đảo cả vòng, trong lòng cô đang nghĩ cái gì tôi đều biết, đừng ở trước mặt tôi giở trò gian trá!”

“Bây giờ cơ hội cũng đã cho cô rồi, điều cô nên nói cũng nói rồi! Lần cuối tôi cảnh cáo cô ba điều, một, không đến tìm Bạch Cẩm Sương, hại, không dùng việc khóc lóc ăn vạ đến quấy rầy tôi, ba, đừng xuất hiện trước mặt tôi thêm lần nào nữa, nếu không, đừng trách tôi không khách sáo với cô! Vị trí là một ngôi sao của cô sau này cũng không cần làm nữa!”.

Quý Nhiên sững sờ nhìn Mặc Tu Nhân, bộ dạng như bị doạ đến ngốc nghếch, cô ta có cảm giác những lời này của Mặc Tụ Nhân, một chút cũng không phải đang hù doạ bản thân! Ánh mắt của Mặc Tu Nhân lạnh lùng đến đáng sợ:

“Thế nào? Hay là muốn đích thân tôi mời cô xuống xe?”.

Quý Nhiên vội vã lắc đầu, ngay lập tức đẩy cửa xe.

Trong lúc hoảng loạn, thỏi son Chanel trong tay của Quý Nhiên rơi xuống dưới ghế phụ.

Cô ta xuống xe, do dự không biết nên hay không lấy lại thỏi son mang ra ngoài. Kết quả, lại đụng trúng ánh mắt sắc lạnh của Mặc Tu Nhân, cô ta cắn môi vội vã đóng cửa xe.

Quý Nhiên đột nhiên cảm nhận được rõ ràng nếu có ta không nhanh chóng tìm không thoải mái, thì con người Mặc Tu Nhân này, không biết thương hoa tiếc ngọc!

Cô vừa đóng cửa xe, xe của Mặc Tu Nhân liền phóng đi.

Trong mắt Quý Nhiên thoáng hiện tia u ám, đều tạ cái thứ ngu ngốc đần độn Nguyên Hoà Hạ!

Tự huỷ bỏ đặt hàng của chính mình thì thôi, tại sao lại thay cô quyết định, thật đáng chết!

Mặc Tu Nhân nhanh chóng trên đường đến bệnh viện. Kết quả, anh vừa bước chân vào bệnh viện, liền nhận được điện thoại của Cảnh Hạo Đông:

“Tu Nhân, cậu lên sân thượng khoa nội trú, tôi có chuyện cần nói với cậu!” .

Mặc Tu Nhân chau mày:

“Cậu có chuyện gì?”

Giọng của Cảnh Hạo Đông bất thường hơn mọi ngày:

“Chuyện liên quan đến an nguy của Bạch Cẩm Sương!”.

Ánh mắt Mặc Tu Nhân trùng xuống, khuôn mặt tuấn tú của anh đầy căng thẳng:

“Tôi lên ngay đây!”.

Trong phòng bệnh.

Vân Thành Nam vừa rời đi, Lâm Kim Thư liền tỉnh lại. Bạch Cẩm Sương vội vã hỏi cô:

“Cơ thể cảm thấy thế nào? Có chỗ nào không thoải mái không?”

Lâm Kim Thư không có biểu cảm gì:

“Cơ thể không sao!”

" Cậu vừa bị xuất huyết dạ dày, không thể ăn những thứ khác, sắp trưa rồi, tôi gọi canh cho cậu uống nhé!” .

Lâm Kim Thư giọng nói nhàn nhạt, người không chút sức sống như cái tượng gỗ hình người:

“Cậu xem rồi đặt là được!”



Bạch Cẩm Sương bất lực thở dài, lần này Lâm Kim Thư phải tỉnh lại, sợ là sẽ mất một thời gian!

Có lẽ trong lòng cô ấy, Lâm Thanh Tuấn có thể không yêu cô ấy, nhưng, nhưng không thể không tin cô ấy.

Dù gì hai người họ quen biết đã lâu như vậy, sự không tin tưởng của Lâm Thanh Tuấn, còn làm cô ấy tổn thương hơn bội phần so với việc không yêu, khiến tình cảm nồng nàn sâu đậm biết bao của cô ấy đều đem cho chó ăn.

Cẩm Sương mở máy, định đặt đồ ăn.

Kết quả, vừa mở máy liền nhìn thấy mười mấy cuộc gọi nhỡ của Mặc Tu Nhân. Bạch Cẩm Sương ngây người, do dự hai giây rồi quyết định gọi lại.

Mặc Tu Nhân vừa lên tới tầng thượng, thì điện thoại của Bạch Cẩm Sương gọi tới.

Cảnh Hạo Đông nghe thấy tiếng điện thoại liền quay đầu nhìn về phía đó.

Mặc Tu Nhân dừng bước, ra hiệu cho Hạo Đông đợi một lát để anh nghe máy.

Từ điện thoại truyền đến giọng Bạch Cẩm Sương lạnh lùng:

“Tổng giám đốc Mặc, anh gọi điện cho tôi có chuyện gì không?”

Nghe thấy giọng nói lạnh lùng này của Bạch Cẩm Sương, Mặc Tu Nhân không nhịn được mà chau mày, buổi sáng vẫn còn rất tốt, lần này sao đột nhiên giọng điệu lại thay đổi rồi?

Anh nghĩ rằng, có thể chỉ là do gọi điện thoại, không nhìn rõ biểu cảm của đối phương mà thôi, nên giọng của anh tự ý thức mà dịu dàng đi mấy phần:

“Anh nghe Lâm Tuấn Thanh nói, bộ phận thiết kế xảy ra chuyện cãi nhau, đánh lộn, em lúc đấy cũng đang ở hiện trường, nên anh có chút lo lắng!”

Bạch Cẩm Sương mím môi, thái độ không nóng cũng không lạnh:

“Cảm ơn tổng giám đốc Mặc đã lo lắng, tôi không sao, người bị thương là Lâm Kim Thư, tôi đang chăm sóc cho cô Lấy!” .

“Em yên tâm, chuyện này, anh nhất định sẽ nghiêm túc xử lý, anh đã thông báo cho bộ phận nhân sự khai trừ Thượng Vân Dương, sau này em công ty sẽ không nhìn thấy cô ta nữa!”

Giọng nói của Mặc Tu Nhân mang vài phần tỏ ý tốt.

Bạch Cẩm Sương vẫn nói giọng lạnh lùng y như cũ:

“Vậy tôi thay mặt Lâm Kim Thư cảm ơn tổng giám đốc Mặc, chúng tôi sẽ truy cứu trách nhiệm pháp lý, như vậy sẽ không làm phiền đến Mặc tổng!”

Mặc Tu Nhân xem như lại đang tự an ủi chính bản thân, cũng cảm nhận được sự xa cách lạnh nhạt của Bạch Cẩm Sương, thái độ cô cố ý giữ khoảng cách.

Sắc mặt anh có chút khó coi, có điều, anh biết Lâm Kim Thư bị thương nên tâm trạng của Bạch Cẩm Sương không tốt. Anh nén lại cảm giác không vui trong lòng mình, nói:

“Có chuyện gì cần giúp đỡ, em có thể trực tiếp nói với anh là được rồi!”

Trong giọng nói của Bạch Cẩm Sương, không nghe ra cô đang có cảm xúc gì, chỉ có sự lạnh nhạt khiến tim người nguội ngắt:

“Không cần đâu, cảm ơn tổng giám đốc Mặc!”



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK