Chương 152: Phản ứng quá mức
Cả người Bạch Cẩm Sương cứng đờ, cô cảm
giác xương quai xanh âm ấm, toàn thân cô dường
như bắt đầu nóng lên.
Cô đỏ mặt, cố gắng giấy dụa với vẻ mặt khó
coi: "Anh Mặc, anh buông tôi ra, anh say rồi, tôi
đưa anh trở về phòng nghỉ ngơi!”
Mặc Tu Nhân ôm lấy Bạch Cẩm Sương, ngửi
mùi cơ thể mộc mạc trên người cô, đôi mắt lóe
sáng, cô ấy tưởng mình say rồi sao?
Thấy mình say xỉn cô ấy có thái độ nhẹ nhàng
hơn hẳn bình thường!
Đáy mắt Mặc Tu Nhân hiện lên sự đen tối
không rõ ràng, anh cũng không biết rốt cuộc bản
thân mình đang nghĩ cái gì, anh lại giả say nói
bằng giọng buồn bực: "Đừng động đậy, tôi không
say, tôi vẫn còn uống được nữa!”
Bạch Cẩm Sương dở khóc dở cười, thật sự là
anh đã say!
Trong lòng cô cảm thấy bất lực, đoán rằng khi
Mặc Tu Nhân tỉnh táo trở lại, biết được lúc tối tự
mình giống như một tên vô lại, chắc chắn mặt sẽ
đen như than.
Bạch Cẩm Sương cảm giác Mặc Tu Nhân
đang nới lỏng vòng tay một chút, cô dùng tay đẩy
anh ra.
Kết quả là Mặc Tu Nhân lại càng ôm chặt hơn,
giọng nói trở nên trầm khàn: "Ngoan nào, đừng
nhúc nhíchl”
Trái tim Bạch Cẩm Sương đập loạn xạ, cô hít
một hơi thật sâu, người đàn ông này đang say
rượu.
Hơn nữa, anh chưa từng dùng giọng điệu này
nói chuyện với mình, chắc chắn anh đang coi cô
là người khác!
Nghĩ đến đây, sắc mặt của Bạch Cẩm Sương
có chút khó coi.
Cô căn môi, đột ngột dùng sức ở khuỷu thay
thúc vào ngực Mặc Tu Nhân.
Mặc Tu Nhân đau đớn kêu lên một tiếng, sau
đó dùng tay ôm ngực, anh không nghĩ tới người
phụ nữ này ra tay cũng thật hiểm.
Bạch Cẩm Sương nhân cơ hội này đẩy anh ra
rồi chạy về phòng.
Mặc Tu Nhân ôm ngực, hai mắt rõ ràng mọi
chuyện, nhưng trong lòng lại bất lực, đây là anh tự
làm tự chịu.
Anh đã từng nói với Bạch Cẩm Sương, không
được có ý nghĩ không an phận với anh, vì vậy anh
chỉ có thể duy trì khoảng cách với cô, bây giờ anh
không biết phải làm gì?
Chính anh cũng không biết phải làm gì!
Nghĩ đến bản thân bây giờ là kẻ say, bất đắc
dĩ anh chạm vào bờ tường thô ráp, dựa vào tường,
nhắm mắt lại, ngồi xuống đất.
Nếu như Bạch Cẩm Sương biết mình không
say, e rằng sẽ xảy ra chuyện lớn.
Bạch Cẩm Sương trở lại phòng, lúc này cô
mới cảm nhận được mình phản ứng quá mức.
Cô bình tĩnh lại, mở cửa ra, thì thấy Mặc Tu
Nhân dựa vào tường, ngồi trên hành lang.
Cô nghĩ nghĩ một chút, không lại gần anh mà
gọi quản gia tới, đưa Mặc Tu Nhân về phòng.
Ngày hôm sau, khi Mặc Tu Nhân rời giường
thì phát hiện Bạch Cẩm Sương đã đi làm rồi.
Nghĩ đến chuyện xảy ra tối qua, con mắt anh
trở nên tối sầm, gương mặt điển trai lạnh lùng có
phần chán nản.
Hôm nay Bạch Cẩm Sương đi làm rất sớm, cô
đã lên kế hoạch bàn bạc về hợp đồng của Thiện
Lỗi với Lâm Thanh Tuấn, nghĩ cách hủy bỏ hợp
đồng chế tác trang sức kia.
Kết quả là không biết sáng nay có chuyện gì,
Lâm Thanh Tuấn không tới công ty mà bận việc ở
bên ngoài.
Bạch Cẩm Sương đành phải làm việc trước.
Trong lúc đó, Cảnh Như Yến nhận được điện
thoại của Thiện Lỗi.
"Cảnh Như Yến! Đậu xanh cô dám lừa tôi!”
Giọng nói của Thiện Lỗi hết sức tức giận.