Chương 292: Thật đáng buồn
Bạch Cẩm Sương có chút ngạc nhiên, cô không nghĩ rằng Mặc Tu Nhân có thể trực tiếp báo cảnh sát một cách đơn giản và thẳng thừng như vậy.
Dù sao Lăng Như Yến đúng là đã chết khi công ty đang xây dựng. Đột nhiên trong lòng cô có cảm giác khó tả, Mặc Tu Nhân đã tuyên bố rằng dù phải vứt bỏ danh tiếng của công ty cũng phải tìm lại công bằng cho mình.
Mặc Tu Nhân gọi điện thoại xong nhìn mẹ Lăng, giọng nói lạnh như bằng: “Không phải bà cố gắng đòi lại công bằng cho con gái bà sao? Đợi đi, để khi cảnh sát đến xem thế nào, còn những hành động đánh đập và bôi nhọ người khác trước đây của bà, nhiều người chứng kiến như vậy có thể là bằng chứng trước toà đấy”.
Mặc Tu Nhân dứt lời liền xoay người ôm lấy Bạch Cẩm Sương đi vào công ty.
Bởi vì Bach Cẩm Sương không muốn đến bệnh viên để giám định. thương tích, Mặc Tu Nhân chỉ có thể sử dụng phòng giám sát ở tầng dưới lưu giữ lại những chứng cứ đánh đập của mẹ Lăng và dự định giao cho phía cảnh sát.
Chỉ là khi anh xem băng ghi hình giám sát lần đầu tiên, thiếu chút nữa đã xông ra ngoài giết chết đám người đó!
Người mà anh hết lòng chở che lại bị bọn họ chà đạp như vậy! Anh nhất định sẽ không dừng lại ở đây!
Cảnh sát đã nhanh chóng đến nơi, bởi vì đã xem đoạn băng ghi hình nên cho dù đồng cảm với nhà họ Lăng bị mất con gái, nhưng đối với hành động đánh đập người khác ngoài đường không coi luật pháp ra gì như vậy, họ cũng không thể gật đầu cho qua.
Vì thông tin đã được xác thực nên bà Lăng cùng những người khác bị bắt thẳng về đồn cảnh sát.
Mẹ Lăng vào đồn cảnh sát rồi gào lên: “Con gái của tôi chết rồi, tôi đi đòi lại công bằng có gì là sai? Mấy người dựa vào cái gì mà bắt tôi!”
Vì sự việc của nhà họ Lăng và vụ án của Lăng Như Yến có liên quan nên đều do sĩ quan Trưởng phụ trách.
Sĩ quan Trương nhìn mẹ Lăng hừ lạnh một tiếng: “Dựa vào cái gì à, chính là dựa vào việc bà đánh đập, phỉ báng người khác ngoài đường, nhiêu đây cũng đủ để bà nhận một rổ đơn kiện tụng rồi, trên đời này. không phải cứ là kẻ yếu thế thì giết người không có tội đầu, bà hiểu chứ?”
Dù sao mẹ Lăng cũng là người thôn quê, chưa từng thấy một trận lớn như vậy nên đã bị doạ đôi chút.
Sĩ quan Trương hù bà vài câu bà liền thành thật khai báo toàn bộ.
Thì ra ở chỗ bọn họ ở, nếu như có người chết, muốn nâng giá bồi thường tổn thất tính mạng, nếu không làm loạn một trận thì phía bên kia sẽ không trả tiền. Bằng không, công ty lớn đó sẽ cho rằng bọn họ sợ hãi.
Cho nên cả nhà bọn họ hôm qua không gặp được người do Mặc Tu Nhân phải đến hôm nay liền đến thẳng công ty làm loạn.
Còn về việc Lăng Như Yến chết trong phòng Bạch Cẩm Sương, lúc đó trong khách sạn quá nhiều người biết nên vốn dĩ không thể che đậy được.
Cho nên mới có chuyện mẹ Lăng nhắm vào Bạch Cẩm Sương, đường nhiên chỉ có thể nói là Bạch Cẩm Sương gặp xui xẻo, đâm đầu vào họng súng rồi.
Điều khiến cho sĩ quan Trương cảm thấy đáng thương chính là khi mẹ Lăng nói tiếp, con gái thì cũng đã chết rồi, cần không ít tiền, con trai của bà sau này làm sao có thể kết hôn lấy vợ! Ở chỗ bọn họ khi lấy vợ cần sính lễ rất đắt tiền! Tình cảm, cái này là dùng con gái để đổi lấy vợ cho con trai.
Ấn tượng của sĩ quan Trương đối với mấy người trong nhà này đã xấu đến cùng cực, những người khác bị tạm giam nửa tháng còn ba mẹ của Lăng Như Yến bị tạm giam một tháng, đồng thời tiến hành giáo dục tự tưởng.
Bạch Cẩm Sương nghe được cách nghĩ của nhà họ Lăng, trong lòng quả thực không biết nói gì. .
Xem ra, Lăng Như Yến được sinh ra trong gia đình như vậy thật đáng thương cũng thật đáng buồn.
Sau khi nói xong chuyện của nhà họ Lăng, Mặc Tu Nhân bình tĩnh nhìn Bạch Cẩm Sương: "Bây giờ em định làm thế nào?"
Bạch Cẩm Sương ngẩn người một lát: "Làm thế nào là thế nào?"
Mặc Tu Nhân nhíu chặt mày, giọng nói có hơi nóng giận: "Em đừng nói với anh là em định đi làm với cơ thể đầy thương tích này nhé!" Bạch Cẩm Sương mấp máy môi: "Ấy... Vậy em xin nghỉ hai ngày"
Mặc Tu Nhận ngang ngược nói, giọng nói khiến người khác khó từ chối: "Một tuần, anh cho em nghỉ một tuần, chưa hết thời hạn nghỉ phép em không được quay lại đây!".
Bạch Cẩm Sương cảm thấy bối rối, mấy cái vết thương ngoài da này nghỉ ngơi hai ba ngày là được rồi mà!
Nhìn thấy vẻ mặt này của Bạch Cẩm Sương, Mặc Tu Nhân liền nguôi giận: "Sao? Anh cho em nghỉ phép lại khiến em thấy tủi thân a!"
Bạch Cẩm Sương lén ngước nhìn anh: "Em không có ý đó, chỉ là em cảm thấy ở nhà một mình buồn chán đến đáng sợ!" .
Mặc Tu Nhân nhìn Bạch Cẩm Sương, khẽ hừ một tiếng:" Sợ buồn chán, đúng chứ!"
Bạch Cẩm Sương cho rằng Mặc Tu Nhân nói như vậy thì việc nghỉ phép một tuần vẫn còn có thể thương lượng, lập tức gật đầu cười với Mặc Tu Nhân.
Rốt cuộc Mặc Tu Nhân lạnh lùng nói: "Đừng có mà mơ! Nếu như sơ buồn chán như vậy thì anh sẽ ở nhà với em!" .
Gương mặt nhỏ của Bạch Cẩm Sương đơ ra, Mặc Tu Nhân nói như vậy là muốn canh chừng cô chứ có giống ở cùng cô đâu chứ!
Nhìn thấy nét mặt không chấp nhận của Bạch Cẩm Sương, vẻ mặt Mặc Tu Nhân liền trở nên không tốt: "Sao vậy, em không vui à?"
Bạch Cẩm Sương biết việc cô bị thương đã làm Mặc Tu Nhân rất tức giận, vội vàng lắc đầu cười gượng: "Làm gì có, em đang rất vui!".
Trong khoảng thời gian này, Bạch Cẩm Sương mới cảm nhận được, khi cô trở thành vợ hợp pháp của Mặc Tu Nhân, Mặc Tu Nhân không cho phép cô bị thương, đó là điểm giới hạn của anh.
Trước đây khi bọn họ bị Sở Tĩnh Dao bắt trói, bản thân anh bị trói đến không nhúc nhích được vậy mà lại xông ra dùng cơ thể mình đỡ nhát chém cho cô, lần này còn hơn thế nữa, tay không nghênh chiến trăm lưỡi dao, tự cho rằng mình là người làm bằng sắt. Trong lòng Bạch Cẩm Sương vừa cảm động vừa đau lòng, cũng không phải cảm giác, Mặc Tu Nhân người đàn ông quá lợi hại.
Mặc Tu Nhân nhìn Bạch Cẩm Sương, hừ một tiếng: “Tốt nhất lời nói và suy nghĩ trong lòng em nên như nhau đi! Còn nữa, tình trạng hiện giờ của em không thể đi làm được đâu,em đã không muốn đến bệnh viện thì bây giờ anh đưa em về!”.
Bạch Cẩm Sương bối rối nói nhỏ: “Vậy... vậy không ổn lắm đâu, em tự về là được rồi!”.
Mặc Tu Nhân không nói gì nhìn chằm chằm Bạch Cẩm Sương.
Bạch Cẩm Sương biết anh vì mình bị đánh nên tức giận, nhìn thấy ánh mắt này của anh, lập tức sợ hãi không dám hé môi.
Mặc Tụ Nhân nhìn cô một cái sau đó cầm chìa khoá xe bước ra ngoài: “Đi thôi, còn nữa, sau này tan làm em sẽ đi cùng anh, cái xe nát của em không cần dùng đến nữa đâu!”.
Bạch Cẩm Sương yếu ớt phản bác lại một câu: “Xe của em không có nát!”
Mặc Tu Nhân bình tĩnh quay đầu lại nhìn Bạch Cẩm Sương, Bạch Cẩm. Sương bị nghẹn ở cổ họng, suýt chút nữa làm chính mình ngạt thở. Cô nuốt khan: “Được rồi, so với xe của anh thì xe em đúng là xe nát!”
Tâm trạng Mặc Tu Nhân không tốt, cô không nên làm trái lời anh, suy cho cùng cô cũng không phải là đứa ngốc, trái tim cũng không phải làm bằng đá, cô hiểu rằng anh giận không phải vì xe của cô, mà là vì cô bị thương, anh không thể nhanh chân đến đầu tiên.
Lần này Bạch Cẩm Sương bị thương, Mặc Tu Nhân liền cho cô nghỉ bệnh một tuần lễ.
Trong một tuần này, nếu như không có việc gì quan trọng thì Mặc Tu Nhân đều ở biệt thự số một Hương Uyển, những tài liệu thường ngày đều sẽ được Triệu Văn Vương mang đến.
Một tuần lễ này cũng là tuần mà Bạch Cẩm Sương và Mặc Tu Nhân ở bên nhau hoà thuận nhất, Bạch Cẩm Sương dưỡng thương, Mặc Tu Nhân nhà làm việc, cuộc sống của hai người hoà hợp đến không ngờ.
Mãi đến khi vết thương của Bạch Cẩm Sương lành hẳn, vết thương trong lòng bàn tay Mặc Tu Nhân bắt đầu đóng mài, Mặc Tu Nhân mới cho phép cô đi làm.
Ngày đầu tiên đi làm, Bạch Cẩm Sương phải ngồi xe của Mặc Tu Nhân đi đến công ty.
Tuy nhiên vốn dĩ cô định dừng xe trước một cái ngã tư, nhưng đã bị Mặc Tu Nhân lạnh lùng từ chối.
Nếu như để Bạch Cẩm Sương đi một mình trên đường đến công ty cũng không có vấn đề gì, nhưng lỡ như gặp phải tai nạn gì thì phải làm sao?
Không sợ những việc bình thường, chỉ sợ những việc hiếm khi xảy ra, Mặc Tu Nhân không muốn may mắn như thế. Mặc Tu Nhân vì Bạch Cẩm Sương mà bị thương, cứ cho là anh không yêu Bạch Cẩm Sương đi, nhưng trong khoảng thời gian này Bạch Cẩm Sương cảm thấy anh đối xử với mình rất tốt!
Cho nên ở trước mặt Mặc Tu Nhân, thái độ của cô cũng không còn lạnh lùng, đanh đá như trước đây nữa mà học cách trở nên dịu dàng và nghe lời.
Xe đến tầng hầm giữ xe rồi, Bạch Cẩm Sương vừa định xuống xe thì đột nhiên nhìn thấy Vân Yến bước xuống từ chiếc xe đối diện.
Bây giờ cô mới để ý chiếc xe đó là của Vân Yến, vội vàng cúi thấp đầu xuống, ngồi co người trên ghế cạnh tài xế vì sợ bị Vân Yến nhìn thấy.
Mặc Tu Nhân để ý đến hành động của cô, đợi đến khi Vân Yến đi khuất mới nhìn cô với vẻ mặt phức tạp: “Em sợ người khác biết được mối quan hệ giữa anh và em đến như vậy sao?”
----------------------------