Mục lục
Bạch Cẩm Sương (full) – Truyện tác giả: Vân Khởi Mặc Ly
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 217: Chủ động xin đi giết giặc!

Từ trước đến nay Bạch Cẩm Sương không
quá quan tâm tới mảng quảng bá trang sức.
Trước khi tới đây, cô căn bản còn không biết
người đại diện cho bộ sưu tập trang sức lần này là

ngôi sao nào.

Cho đến giờ phút này cô mới vỡ lẽ, người đại
diện cho bộ sưu tập trang sứÈïần này của Hoằng
Thụy hóa ra chẳng phải là gương mặt nào xa lạ
mà chính là Doãn Nhược Liên, một con người có
vẻ bề ngoài xinh đẹp như hoa nhưng nhưng tâm
lại lại không đẹp, thường xuyên cả vú lấp miệng

em.

Bạch Cẩm Sương muốn cười mà không thể

cười nổi!

Qua nhiên, người đã không may mãn thì uông

nước thôi cũng bị mắc nghẹn.

Đúng là tránh vỏ dưa thì gặp vỏ dừa mà, nếu
như cô biết trước là sẽ phải đối mặt với Doãn
Nhược Liên ở đây thì có đánh chết cô cũng sẽ
không chủ động xin đi giết giặc, tình nguyện tới
đây hỗ trợ như thế này:

Ngày hôm qua cô vừa mới bị cô ta dùng
những lời lẽ độc địa như mang theo cả ngàn mũi
dao ngọn giáo trào phúng chế nhạo, cảnh cáo cô
một phen, vậy mà hôm nay cô lại phải ở đây giúp

đỡ cô ta phối đồ trang sức.
Trời ạ, rõ ràng là đang ép chết cô mà.

Doãn Nhược Liên nhìn thấy Cẩm Sương thì
bỗng nhiên nở một nụ cười tươi rói: "Hóa ra người
giúp đỡ tôi phối đồ trang sức hôm nay là nhà thiết

kế Bạch sao, thật vinh dự làm sao!"

Câm Sương cam thây ân sau nụ cười tươi rói
kia của cô ta chắc chắn không phải điều tốt lành
gì, bản thân không nhịn được mà rùng mình một
cái, kiên định nói: "Phải, chính là tôi, xin hỏi đã có

thể bắt đầu chụp hình được hay chưa?"

Doãn Nhược Liên bước tới, mang theo một vẻ
mặt đầy đắc ý ngồi xuống thế, vênh váo tự đắc
sai khiến Cẩm Sương: "Tôi hơi mệt, để tôi ngồi
nghỉ ngơi một lát, nhà thiết kế Bạch, cô cứ sắp
xếp trang sức trước đi, khi nào sắp xếp xong thì
gọi tôi qua quay quảng cáo và chụp ảnh trang

bìa"

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Cẩm Sương giật
giật hai cái, kết hợp trang sức, nghe giọng điệu
của Doãn Nhược Liên tưởng chừng như là muốn

cô làm công việc này cả đời vậy.

Cô mở hộp đựng trang sức ra, bảo Vân Yến

đem trang phục chụp ảnh đẩy tới.

Sau đó, họ phôi từng bộ lại với nhau.

Nhưng, vừa mới ghép được hai bộ thì tiếng
Doãn Nhược Liên lanh lảnh cất lên từ phía sau
lưng cô: “Cô kết hợp cái kiểu gì thế, khó coi chết

đi được!”

Cẩm Sương quay đầu nhìn cô ra một cái, biết
rõ là cô ta đang đang cố ta muốn khiêu khích
mình nên cũng không tức giận, chỉ bình tĩnh hỏi
một câu: “Nếu cô Doãn đây có phong cách cá
nhân nào đặc biệt yêu thích thì có thể nói trước

cho tôi nghe”

Bị cô bắt thóp, Doãn Nhược Liên cứng họng,
muốn tiếp lời nhưng mở miệng ra lại không biết
nói lại cô thế nào, cô ta đanh mặt lại nói: “Tôi
thích phong cách gì cô quản được hay sao, tôi
đến đây để làm việc, khi làm việc sẽ làm dựa trên
phong cách chuyên nghiệp của một ngôi sao lớn

nên có mà làm việc chứ không phải chạy theo

phong cách cá nhân, chăng qua là nhìn thây cô
kết hợp trang sức chẳng đâu vào đâu, cô nhìn
xem, cô kết hợp cái thứ gì mà lộn xộn thế này,
chẳng cái gì ăn nhập với cái gì, loại phong cách

rác rưởi gì đây cơ chứ!”

Sự kiên nhẫn của Cẩm Sương có hạn, cô
nhíu mày nói: “Nếu vậy, hay là để nhà thiết kế

trang phục tới kết hợp cho cô?”

Thật ra, khi bất kì một công ty thời trang nào
quay chụp một quảng cáo gì đó thì đều được phối
hợp, bày trí bởi những nhà thiết kế có một gu thời
trang, một cái nhìn nhạy bén với những xu hướng

mới.



Nhưng mà công ty bọn cô là công ty thiết kế
trang sức, không chỉ là tập trung vào quảng cáo
và làm nổi bật lên vẻ đẹp của trang sức mà còn
phải làm bật lên được tính hiệu quả, khả năng

phối đồ của trang sức với quần áo.





Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK