Chương 485: Xa nhau để bình tĩnh lại
Bạch Cẩm Sương mím môi, quay người đi lên lầu.
Mặc Tu Nhân vội vã đi theo cô.
Vốn dĩ Mặc Tu Nhân tưởng rằng Bạch Cẩm Sương chỉ là bị ảnh hưởng bởi sự việc lần này nên mới muốn ra ngoài cho khuây khỏa.
Nhưng anh nhìn tới nhìn lại thì cảm thấy có gì đó không ổn.
Bạch Cẩm Sương thu dọn áo quần vào trong hai vali lớn và còn muốn dắt theo cả Tiểu Bạch.
Lúc này Mặc Tu Nhân đã không còn cách nào để có thể giữ được bình tĩnh nữa, anh kéo lấy cánh tay Bạch Cẩm Sương và nói: “Bạch Cẩm Sương, em làm thế là có ý gì? Muốn dọn nhà sao?”
Bạch Cẩm Sương cúi đầu, im lặng một lúc lâu rồi nói với giọng bực bội: “Em muốn ra ngoài sống!”
Sắc mặt Mặc Tu Nhân chưa từng khó coi như thế, anh nói: “Em làm như thế là muốn xa anh sao?”
Bạch Cẩm Sương mím môi mà không nói gì.
Cô chỉ biết những lời trên mạng của Tổng Chỉ Nam khiến cô cảm thấy rất buồn, còn có những lời nói của Mặc Tố Nhiên cũng khiến cho cô cảm thấy vô cùng khó chịu.
Cô cũng không biết bản thân mình bị làm sao nữa, hình như cô đã trở nên rất dễ bị tổn thương.
Cô nghĩ, có thể lần này những chuyện trên mạng đó đã ảnh hưởng đến cô, làm cô trở nên mẫn cảm và đa nghi hơn.
Mặc Tu Nhân nắm chặt lấy cánh tay của Bạch Cẩm Sương không buông.
Ánh mắt Bạch Cẩm Sương sáng lên, một lúc lâu sau cô mới nói: “Mặc Tu Nhân, chúng ta hãy tách nhau ra để bình tĩnh lại trước đã”
Mặc Tu Nhân nói với vẻ hơi hung dữ: “Tại sao phải tách nhau ra? Tại sao phải bình tĩnh lại?”
Có biết bao nhiêu mối tình đã không thể nào quay đầu lại sau cái gọi là bình tĩnh lại đó, cả đời này anh cũng không muốn phải đi đến bước đường đó với Bạch Cẩm Sương.
Lồng ngực anh liên tục phập phồng, anh nói với giọng tức giận: “Cẩm Sương, anh đã lấy được bằng chứng rồi, có thể chứng minh em trong sạch, những phần tử trên mạng đó sẽ không thể nói lung tung nữa, tại sao em lại phải đi?”
Lúc này Bạch Cẩm Sương mới ngẩng đầu lên nhìn Mặc Tụ Nhân và nói: “Không phải vì lý do đó, vì trong lòng em cảm thấy khó chịu, không muốn tiếp tục sống ở đây nữa!”
Mặc Tu Nhân đau khổ nhắm mắt lại và nói: Không thể không đi sao?”
Bạch Cẩm Sương do dự một lúc rồi gật đầu và nói: “Không thể không đi!”
Mặc Tu Nhân nghiến chặt răng, quay đầu qua một bên, anh thật sự sợ khi mình bị kích động thì sẽ làm cho Bạch Cẩm Sương sợ.
Anh nhắm mắt nói: “Được, anh tiễn em đi!”
Mặc Tu Nhân tiễn Bạch Cẩm Sương ra cửa, mang theo hai vali quần áo lớn và cả Tiểu Bạch.
Tâm trạng của Mặc Tu Nhân rất tệ, trong lòng Bạch Cẩm Sương cũng không thấy dễ chịu gì nên vốn dĩ họ không hề để ý thấy ở cách đó không xa đang có người cầm điện thoại chụp ảnh họ choạch choạch.
Mặc Tu Nhân đưa Bạch Cẩm Sương đến chỗ của Lâm Kim Thư thì Bạch Cẩm Sương vào thẳng phòng của Lâm Kim Thư và đi ngủ.
Trước khi đi Mặc Tu Nhân nhìn Lâm Kim Thư và nói: “Làm phiền cô giúp tôi chăm sóc cho cô ấy mấy ngày, đợi tâm trạng của cô ấy tốt hơn thì tôi sẽ đón cô ấy về”
Lâm Kim Thư gật đầu.
Bạch Cẩm Sương tưởng rằng mình có thể sẽ không ngủ được.
Nhưng kết quả, cô vừa mới nằm xuống thì đã ngủ thẳng một giấc đến tối. Lúc cô tỉnh giấc thì ngửi thấy có mùi thơm của thức ăn tỏa ra trong phòng.
Cô mở cửa bước ra ngoài thì nhìn thấy Lâm Kim Thư đang nấu ăn.
Lâm Kim Thư múc ra một đĩa thức ăn, liếc nhìn Bạch Cẩm Sương rồi cười nhẹ nhàng và nói: “Mau rửa tay ăn cơm thôi!”
Bạch Cẩm Sương gật đầu, rửa tay xong thì ngoan ngoãn đi qua ngồi vào bàn ăn.
Lâm Kim Thư múc ra món ăn cuối cùng, cô ấy thấy tâm trạng Bạch Cẩm Sương không vui thì gắp cho cô một đũa thức ăn và nói: “Nào, nếm thử thức ăn tớ làm như thế nào!”
Bạch Cẩm Sương cúi đầu, lặng lẽ ăn cơm.
Lâm Kim Thư nhìn thấy bộ dạng đó của cô thì thấy hơi lo lắng.
Cô ấy ăn cơm xong thì rửa chén đũa rồi sau đó đi thẳng vào phòng tìm Bạch Cẩm Sương.
“Cầm Sương, cậu có thể nói cho tớ nghe đã có chuyện gì rồi không?”.
Bạch Cẩm Sương ngồi bên giường, tâm trạng trông có vẻ hơi thảng thốt, cô nói: “Tớ cũng không biết mình bị làm sao nữa, trong lòng cứ thấy bí bách và khó chịu!”
Lâm Kim Thư chau mày nói: “Cậu... Bản thân cậu cũng không biết mình bị làm sao hả?”
Bạch Cẩm Sương nhìn Lâm Kim Thư rồi mắt cô đột nhiên đỏ lên, cô nói: “Tớ nhìn thấy Tống Chí Nam đăng trên mạng, nói trước đây Mặc Tu Nhân gọi cô ta là Nam nhi... Sau đó, Mặc Tu Nhân cũng từng gọi tớ là Sương nhi lúc ở trên giường, trong lòng tớ cảm thấy rất khó chịu!”
Lâm Kim Thư: "..”
Như thế thì bảo Lâm Kim Thư phải tiếp lời như thế nào được?
Có thể trước mặt người thân thiết với mình như Lâm Kim Thư thì Bạch Cẩm Sương có thể bộc bạch hết những cảm giác khó chịu và những sự nhạy cảm đa nghi của mình.
Vành mắt cô đỏ hoe, nước mắt rớt xuống độp độp, cô nói: “Còn nữa, mẹ của Mặc Tu Nhân đến tìm tớ nói chuyện, dì ấy hi vọng tớ sẽ rời xa anh ấy, tớ cảm thấy mình cũng không làm sai chuyện gì, rõ ràng những lời nói trên mạng đều là giả, nhưng nghe có vẻ như dì Mặc có thành kiến rất lớn với tớ, trong lòng tớ thật sự cảm thấy rất khó chịu..”
Sắc mặt Lâm Kim Thư thay đổi, cô ấy cảm thấy Bạch Cẩm Sương như đã biến thành một người khác, buồn là thật nhưng cũng đã có chút yếu đuối, giống như một đứa trẻ.
Cô ấy hơi chau mày, chuyện gì có thể khiến cho tâm trạng của con người có sự thay đổi lớn, nhất thời trở nên mẫn cảm, đa nghi và mất cảm giác an toàn đến như thế?
Lâm Kim Thư suy nghĩ cả buổi trời và cũng chỉ có thể nghĩ đến chuyện trên mạng, có thể chuyện đó đã tác động nghiêm trọng đến Bạch Cẩm Sương.
Cô ấy dang tay ta ôm lấy Bạch Cẩm Sương và hạ giọng nói: “Cẩm Sương, đừng khóc nữa, không buồn, cậu sống ở chỗ của tớ, tớ sẽ không để những kẻ rãnh rỗi đó tìm đến cậu đâu. Không ai dám nói cậu không đúng, cậu cứ ở chỗ của tớ mà nghỉ ngơi cho tốt, đợi sức khỏe khá hơn thì hãy nói tiếp những chuyện sau đó”.
Bạch Cẩm Sương được Lâm Kim Thư ôm trong lòng thì khẽ thút thít, chưa được một lúc thì Lâm Kim Thư cúi đầu nhìn xuống và phát hiện Bạch Cẩm Sương đã cứ thế mà ngủ thiếp đi.
Lâm Kim Thư thấy hơi bất ngờ, tâm trạng không tốt mà lại có thể ngủ nhanh như thế sao?
So với Bạch Cẩm Sương đụng đầu ngủ đó thì Mặc Tu Nhân lại không thì nào chợp mắt.
Mặc Tu Nhân cảm thấy hình như Bạch Cẩm Sương ra khỏi nhà thì anh lại bị mất ngủ, hơn. nữa đầu anh cũng đau dữ dội, anh cứ lăn qua lăn lại nhưng cả đêm vẫn không ngủ được.
Ngày hôm sau Mặc Tu Nhân đến công ty với cặp mắt thâm quầng.
Triệu Văn Vương pha cho Mặc Tu Nhân một tách cà phê, lúc anh ta bưng qua cho Mặc Tu Nhân thì thấy anh đang bóc một viên kẹo bạc hà, cho vào miệng rồi thất thần nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ tiếp đất, dường như tâm trạng đang rất buồn bực.
Triệu Văn Vương đặt tách cà phê lên bàn rồi nói: “Tổng giám đốc Mặc, phía bên cục cảnh sát đã công bố quá trình Tống Ngọc Tiên giết người”
Mặc Tu Nhân nghe anh ta nói như thế thì mới thu ánh nhìn lại và nói: “Công bố hai chứng cứ mới tìm thấy hôm qua ra đi”
Triệu Văn Vương gật đầu, vội vã đi chuẩn bị tài liệu để lật ngược tình hình trên mạng.
Mười giờ sáng, công ty trang sức Hằng Vinh đăng một dòng tin trên mạng.
“Lưới trời lồng lộng, thưa mà khó thoát, người xấu luôn để lại manh mối, xin những kẻ nói nhà thiết kế Bạch Cẩm Sương là bồ nhí, nói Bạch Cẩm Sương sao chép thiết kế hãy mở to mắt, vểnh cao tại, nghiêm túc mà xem, cẩn thận mà nghe”
Bên dưới đính kèm một đoạn ghi âm cũng như video. Chỉ trong mười phút ngắn ngủi, rất nhiều tài khoản nổi tiếng đã chia sẻ bảng tin này, chúng minh sự trong sạch cho Bạch Cẩm Sương.
“Trời ơi, thời đại này thật sự là có quá nhiều kẻ xấu, không thể không đề phòng!”
“Tôi đã nói từ sớm rồi, Tổng Chỉ Nam không phải người tốt lành gì, tôi chưa từng nhìn thấy Bạch Cẩm Sương chủ động khiêu khích ai, đều là người khác đổ oan cho cô ấy!”
“Mẹ ơi, sau này tôi sẽ không dễ dàng tin vào tin đồn như thế nữa, thì ra sự vô sỉ của kẻ xấu ở thời đại này đã vượt mức giới hạn có thể nói rồi”
“Lần này thật sự quá đáng lắm rồi, cùng lúc đổ hai tội danh bồ nhí và sao chép thiết kế lên đầu người ta, đúng thật là muốn hại chết Bạch Cẩm Sương mà!”
“Chính nghĩa có thể đến chậm nhưng sẽ không bao giờ bị chôn vùi, ủng hộ Bạch Cẩm Sương!”
“Bằng chứng này là thật hay giả? Bây giờ tôi đã không dám xác định tính thật giả của những chuyện trên mạng nữa rồi.”
Sau nửa tiếng đồng hồ, trang mạng chính thống của cuộc thi trang sức thế giới đã trình. trọng xin lỗi Bạch Cẩm Sương và thành khẩn mời Bạch Cẩm Sương tham gia cuộc thi trang sức thế giới đồng thời tiến hành tẩy chay với Tổng Chí Nam và Ngải Thụy.