Chương 320: Vui mừng khôn xiết
Vẻ mặt của Bạch Cẩm Sương khi nghe thấy lời này, quả thực là một lời khó nói hết.
Cô cau mày nói: "Ngài Sở, có chuyện gì thì nói, tôi thật sự là đang bận công chuyện!"
Sở Tuấn Thịnh biết tính nhẫn nại của Bạch Cẩm Sương có hạn, cũng không lắm lời nữa, mở miệng nói: "Tối nay tôi muốn hẹn gặp em, em có thời gian không?"
Ánh mắt Bạch Cẩm Sương lóe lóe: "Tôi gần đây bận lắm, tối nay định sẽ..".
Sở Tuấn Thịnh vừa nghe lời này của Bạch Cẩm Sương, chính là có ý muốn cự tuyệt mình, anh ta liền lập tức nói: "Em Bạch, tôi muốn nói chuyện tình cuộn dây muỗi điện lúc trước với em. Tôi tra ra được một ít manh mối rồi! Trong tay tôi có một số thứ, tôi nghĩ, chắc là em sẽ cảm thấy hứng thú!".
Vừa nghe thấy chuyện liên quan đến cuộn dây muỗi điện, nét mặt Bạch Cẩm Sương lập tức nhăn chặt lại.
Cô trầm giọng nói: "Là thứ gì?"
Sở Tuấn Thịnh vừa nghe thấy giọng điệu này, liền biết có kịch hay, cười cười nói: "Thứ này hả, đương nhiên không thể nói với em được, em đến thì tôi sẽ đưa cho em xem!".
"Vậy được, anh gửi địa chỉ và thời gian qua cho tôi!" Mặc dù ngoài miệng Bạch Cẩm Sương chưa từng nói ra, nhưng là, trong lòng Bạch Cẩm sương lại muốn biết chân tướng hơn bất cứ ai.
Chuyện cuộn dây muỗi điện đã qua một tháng rồi, cho dù là Lăng Như Yến đã chết rồi, cũng không có làm gợn lên cơn sóng gì lớn.
Người khác có thể sẽ không để chuyện này trong lòng, nhưng người đứng sau lưng, rõ ràng là nhắm vào Bạch Cẩm Sương, Bạch Cẩm Sương sao có thể không quan tâm chút nào được.
Sở Tuấn Thịnh nghe thấy Bạch Cẩm Sương đã đồng ý, nhất thời vui mừng khôn xiết: "Địa chỉ thì không cần nói đâu, buổi tối tôi sẽ đến dưới lầu công ty em đón em, thế nào? Xem xong thứ này, thuận tiện ăn với tôi một bữa cơm!"
Bạch Cẩm Sương suy nghĩ một chút, gật gật đầu: "Không thành vấn đề!"
Cúp điện thoại, Bạch Cẩm Sương liền bắt đầu vẽ phác thảo thiết kế. Gần đây, sắp bắt đầu quý mới rồi, các nhà thiết kế chính đều đang vẽ phác thảo thiết kế. Đến lúc đó, dòng trang sức chính của quý mới sẽ chọn từ bản phác thảo thiết kế của bọn họ.
Bạch Cẩm Sương bận tới mức chân không chạm đất, làm gì còn biết hôm nay là cái ngày lễ gì.
Mãi đến tận buổi trưa, nhìn thấy có người tặng đồng nghiệp một bó hoa hồng, nghe thấy mọi người trêu đùa, cô mới biết được hôm nay là lễ Thất Tịch, ngày mà những người yêu nhau gặp gỡ.
Chẳng qua con người bây giờ, chỉ cần là ngày lễ, đều xem thành lễ Tình Nhân mà ăn mừng. Huống chi là ngày lễ vô cùng lãng mạn như Thất Tịch.
Bạch Cẩm Sương nhịn không được mà dâng lên chút gợn sóng trong lòng.
Cô đột nhiên nghĩ tới, sáng nay Mặc Tu Nhân hỏi cô tối nay đi đâu ăn cơm, chắc không phải là có kế hoạch gì đấy chứ.
Bạch Cẩm Sương liên tục ngồi chờ, chờ đến khi sắp tan làm, Mặc Tu Nhân cũng không có một chút động tĩnh gì.
Nói trong lòng Bạch Cẩm Sương không hụt hẫng là giả. Cô vốn nghĩ rằng, nếu như Mặc Tu Nhân muốn đi ăn với cô, cô sẽ bỏ cuộc hẹn gặp mặt với Sở Tuấn Thịnh đi..
Kết quả, Mặc Tu Nhân không hề có động tĩnh gì cả.
Bạch Cẩm Sương nhìn thấy mọi người đều đang thu dọn đồ rồi, cô mở điện thoại lên, nhìn chằm chằm vào giao diện trò chuyện với Mặc Tu Nhân hồi lâu, gửi cho anh một tin nhắn.
Bạch Cẩm Sương: Mặc Tu Nhân, hôm nay anh không có kế hoạch gì sao? ở đầu điện thoại bên kia, thần kinh Mặc Tu Nhân căng chặt. Chắc là cô ấy sẽ không biết tối nay mình muốn tỏ tình đầu ha. Chắc không phải đầu, anh dặn tất cả mọi người đều giấu đi rồi mà!
Mặc Tu Nhân trầm mặc được một lúc, mới trả lời lại cô. Mặc Tu Nhân: Em nói kế hoạch gì?
Bạch Cẩm Sương: Không có kế hoạch gì hết, tôi chỉ tùy tiện hỏi vậy thôi. Nghe mọi người nói hôm nay là lễ Thất Tịch, nhớ đến sáng nay anh có hỏi tôi tối nay muốn ăn gì. Tôi còn tưởng là, anh có kế hoạch gì chứ!
Mặc Tu Nhân nhìn thấy tin nhắn này, cuối cùng cũng thở phào được một hơi. Thì ra là không biết kế hoạch của anh!
Mặc Tu Nhân: Không có kế hoạch.
Anh không dám nói quá nhiều, rất sợ sẽ để lộ ra điều gì. Đến lúc đó, sẽ không có kinh hỉ gì đáng nói nữa.
Bạch Cẩm Sương nhìn thấy tin nhắn của Mặc Tu Nhân, trong lòng có chút buồn bực đến cuống cuồng. Cô cũng không trả lời lại nữa, cầm lấy điện thoại, bắt đầu thu dọn đồ đạc.
Không lâu sau, Sở Tuấn Thịnh gọi điện thoại đến, nói là anh ta đã đến dưới lầu công ty rồi.
Bạch Cẩm Sương đứng dậy xuống lầu.
Cô vừa mới ra khỏi công ty, liền thấy Sở Tuấn Thịnh đang dựa lên xe, vẻ mặt tươi cười nhìn mình.
Bạch Cẩm Sương nhíu nhíu mày, bước nhanh qua đó rồi lên xe.
Sau khi lên xe, Bạch Cẩm Sương mới nhìn về phía Sở Tuấn Thịnh: "Tôi đồng ý cho anh đến công ty đón tôi, nhưng tôi không có nói anh phải khoa trương như vậy!"
Sở Tuần Thịnh khởi động xe lên: "Khoa Trương sao? Tôi không cảm thấy vậy chút nào!"
Bạch Cẩm Sương có hơi tức giận: "Sở Tuấn Thịnh, rốt cuộc là anh có hiểu ý tôi hay không. Tôi không thích nghe thấy bất cứ lời đồn đãi gì tại nơi tôi làm việc!".
Cô nghĩ là, xe Sở Tuấn Thịnh sẽ dừng bên đường, cô đi xuống rồi sẽ lập tức lên xe, cứ như vậy, cũng sẽ không bị người khác chú ý đến điều gì.
Dẫu sao, Sở Tuấn Thịnh cũng chưa từng đến Hoàng Thụy, không có mấy người nhận ra xe của anh ta. Bằng không, Bạch Cẩm Sương cũng sẽ không đồng ý anh ta đến trước công ty đón mình.
Kết quả, cái người này trực tiếp đứng ngoài xe, cái khuôn mặt đó, trong ngành trang sức ở thành phố Trà Giang này, không có mấy người không nhận ra!
Bạch Cẩm Sương tức muốn chết, mà Sở Tuấn Thịnh lại không cảm nhận được chút nào: "Hả, cái chuyện này mà cũng sẽ có lời đồn đãi à, người của công ty em thật nhàm chán!".
Bạch Cẩm Sương bị cái loại cảm giác ông nói gà bà nói vịt này làm cho tức muốn chết rồi. Cô trực tiếp trầm mặt xuống, mở miệng nói: "Dừng xe lại, tôi muốn xuống xe, anh đi ăn một mình đi!"
Sở Tuấn Thịnh cuối cùng cũng ý thức được sự bất thường, vội vàng nói: "Tôi xin lỗi, em Bạch, tôi không phải cố ý đâu. Tôi thật sự không biết em sẽ để ý như vậy. Lúc này tôi chỉ là sợ em không nhìn thấy tôi mà thôi!"
Nghe thấy Sở Tuấn Thịnh ôn tồn giải thích, nét mặt Bạch Cẩm Sương cứng lại.
Tức giận thì, hình như Sở Tuấn Thịnh quả thực không phải là cố ý, mà không tức giận thì, trong lòng buồn bực.
Cô trừng mắt nhìn Sở Tuấn Thịnh một cái rồi nhìn ra ngoài cửa sổ xe không nói gì.
Sở Tuấn Thịnh thừa dịp chờ đèn đỏ thì nhìn cô một cái: "Được rồi, em Bạch, đừng tức giận nữa. Lát nữa đến nơi ăn cơm rồi, tôi sẽ đưa thứ tôi tra được cho em xem!".
Bạch Cẩm Sương nghe được lời này, sắc mặt mới tốt lên được vài phần.
Giờ phút này, cô căn bản không biết rằng, bởi vì sự xuất hiện khoa trương của Sở Tuấn Thịnh dưới lầu Hoàng Thụy, sau đó lại còn đón cô rời đi, rốt cuộc đã dẫn tới một trận sóng gió lớn đến cỡ nào!
Mặc Tu Nhân vừa mới ra khỏi văn phòng, liền nghe thấy hai cô đồng nghiệp đang đi về hướng thanh máy bàn luận.
"Không ngờ đến, Bạch Cẩm Sương người thật không lộ mặt!"
"Còn không phải sao, có thể đến làm việc ở Hoàng Thụy chúng ta, còn dây dưa không rõ với CEO của Trang sức đá quý Thanh Sương!"
"Phỏng chừng cũng không phải là dây dưa không rõ đâu, hôm nay là lễ Thất Tịch, nói không chừng, người ta là người yêu đó!"
Hai cô gái kia nói câu này rồi đi vào thang máy. Bọn cô hoàn toàn không nhìn thấy được sau lưng là Mặc Tu Nhân đang ở cách đó không xa. Bạch Cẩm Sương và Sở Tuấn Thịnh...
Làm sao có thể, không phải Bạch Cẩm Sương đã nói, tối nay sẽ về nhà ăn cơm sao? Chẳng lẽ cô ấy đang nói dối mình?
Mặc Tu Nhân trầm mặt xuống, gọi đến số điện thoại của Bạch Cẩm Sương.
Không bao lâu, Bạch Cẩm Sương liền bắt máy.
Sắt mặt Mặc Tu Nhân khó coi đến đáng sợ: "Bạch Cẩm Sương, bây giờ em đang ở đâu?"
Bạch Cẩm Sương trầm mặt hai giây, mở miệng nói: "Tôi có chút chuyện, có thể sẽ về trễ một chút!".
Mặc Tu Nhân tiếp tục nói: "Bây giờ em đang ở với ai?"
Bạch Cẩm Sương ngẩn người, nhớ đến chuyện Mặc Tu Nhân không thích mình qua lại với Sở Tuấn Thịnh quá thân mật, cô nhất thời do dự.
Suy cho cùng, cô nói đang ở cùng với Sở Tuấn Thịnh, Mặc Tu Nhân sẽ không vui.
Đến lúc đó, cô khẳng định phải giải thích chuyện tìm Sở Tuấn Thịnh làm gì. Nhưng hôm nay cô gặp Sở Tuấn Thịnh, là vì chuyện cuộn dây muỗi điện.
Mặc Tu Nhân vẫn luôn điều tra chuyện này. Nếu như biết mình nhờ Sở Tuấn Thịnh chuyện cuộn dây muỗi điện, anh ấy khẳng định sẽ cho rằng cô không tin anh. Tám phần là sẽ nổi giận.
Nghĩ đến đây, Bạch Cẩm Sương nói mơ hồ không rõ: "Chỉ là một người bạn, anh không biết!
----------------------------