Mục lục
Bạch Cẩm Sương (full) – Truyện tác giả: Vân Khởi Mặc Ly
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 449: Không ăn không uống

Tổng Ngọc Tiên đã thăm dò được Quý Thanh Bình sẽ không thật sự đến nhận người thân, cô ta bực bội nói với giọng lạnh lùng: “Đã nói không được tức là không được, nếu cậu còn đi theo tôi thì tôi sẽ báo cảnh sát đó!”

Quý Thanh Bình chau mày, đột nhiên dừng bước lại rồi hướng về phía lưng của Tổng Ngọc Tiên và nói: “Tôi sẽ về bàn bạc lại với mẹ chuyện này!”

Buổi chiều lúc tan ca.

Vốn dĩ Mặc Tu Nhận định cùng với Bạch Cẩm Sương đến bệnh viện để thăm Lâm Thanh Tuấn.

Kết quả hai người họ vừa đến bãi đỗ xe dưới tầng hầm thì đã nhận được điện thoại của Trần Minh, trợ lý của Cảnh Hạo Đông.

Giọng của Trần Minh hơi khàn đặc và mệt mỏi, giống như mấy ngày rồi chưa được nghỉ ngơi: “Anh Mặc, bây giờ anh có thời gian không?”

Mặc Tu Nhân chau mày nói: “Có chuyện gì?”

Trần Minh bất lực thở dài một hơi rồi nói: “Hai ngày trước, tình hình của anh Lâm Thanh Tuấn về cơ bản đã ổn định rồi, nhưng sau khi tổng giám đốc Cảnh đến bệnh viện một chuyển thì lúc quay về anh ấy đã tự nhốt mình trong phòng không ăn không uống, tôi có khuyên thể nào cũng không được. Anh cũng biết quan hệ của bố mẹ tổng giám đốc Cảnh rồi đó, trước giờ họ chỉ đều lo cho phần mình, vốn dĩ không hề quan tâm đến anh ấy, tôi thật sự không biết phải làm cao, anh qua khuyên anh ấy xem thử thế nào!”

Mắt Mặc Tu Nhân nặng trĩu, anh nói: “Được, bây giờ tôi sẽ qua đó ngay!”

Mặc Tu Nhân tắt máy, Bạch Cẩm Sương quay sang nhìn anh và nói: “Đã có chuyện gì rồi?”

Mặc Tù Nhân nói với tâm trạng hơi nặng nề: “Cảnh Hạo Đông đã đến bệnh viện thăm Lâm Thanh Tuấn rồi, không biết Lâm Kim Thư đã nói gì với cậu ta mà cậu ta đã tự nhốt mình trong nhà không ăn không uống, Trần Minh bảo anh qua đó khuyên cậu ta thử, anh đưa em đến bệnh viện trước!”

Bạch Cẩm Sương chau mày nói: “Không đến bệnh viện nữa, dù sao thì Lâm Thanh Tuấn cũng đã có chuyển biến tốt rồi, lúc nào em đến thăm anh ấy cũng được. Bây giờ đến thẳng nhà Cảnh Hạo Đông đi, em cũng đến thăm anh ấy thử, vừa hay em cũng có lời muốn nói với anh ấy!”.

Bạch Cẩm Sương thật sự không ngờ Cảnh Hạo Đông lại đối xử với bản thân anh ta như thế, cũng không biết tình hình bên Lâm Kim Thư thế nào!

Mặc Tu Nhân gật đầu, khởi động xe.

Lúc bọn họ đến nhà Cảnh Hạo Đông thì thấy Trần Minh đang ngồi trong phòng khách, mặt mày sầu não.

Anh ta vừa nhìn thấy Mặc Tu Nhân thì lập tức đứng dậy với bộ dạng như gặp được chúa cứu thể.

Mặc Tu Nhân và Bạch Cẩm Sương đi lên lầu, Trần Minh theo sát phía sau và nói: “Hôm kia và hôm qua tổng giám đốc Cảnh đều không đến công ty, hôm nay tôi lo lắng nên đặc biệt chạy qua xem thử, không ngờ tình hình lại như thế này!”.

Ánh mắt Mặc Tu Nhân trở nên nặng trĩu, anh đi thẳng đến trước cửa phòng Cảnh Hạo Đông, đưa chân đá bật cửa phòng ra.

Trong phòng bốc lên một mùi rất kỳ quặc, đó là mùi thuốc lá xen lẫn với mùi rượu, hội không chịu nỗi, rèm cửa thì được kéo lại kín mít, trên giường nhô lên một cục, giống như có người đang cuộn mình trong chăn.

Bạch Cẩm Sương bước về trước hai bước thì đá phải vỏ chai rượu, sắc mặt cô hơi thay đổi.

Mặc Tu Nhân bước qua, kéo rèm cửa ra, người đang nằm trên giường liền thấy không vui và lên tiếng: “Làm gì thế hả?”

Cảnh Hạo Đông vừa lên tiếng thì nghe giọng anh ta có vẻ khô khan, khàn đặc và khó nghe chẳng khác gì tiếng thùng thổi gió cũ lâu ngày không được sửa.



Mặc Tu Nhân chùng mặt xuống, giật mạnh tấm chăn ra thì thấy Cảnh Hạo Đông còn đang mặc một bộ đồ tây nhàu bét, chắc là hôm đó anh ta trở về từ bệnh viện đã không thay quần áo.

Mặc Tu Nhân tỏ vẻ khó chịu, nói: “Cậu đang làm gì thế? Đứng dậy cho tôi!”

Cảnh Hạo Đông kéo chắn trở lại, trùm lên người rồi nói: “Tôi không dây, mọi người không có việc gì thì đi đi, tôi muốn ngủ!”

Mặc Tụ Nhân không ngờ Cảnh Hạo Đông lại lì lợm như thế.

Anh chau mày, đang định nói vài câu kích động Cảnh Hạo Đông, mắng cho anh ta tỉnh ra.

Kết quả Bạch Cẩm Sương đột nhiên lên tiếng: “Hôm đó anh đến bệnh viện, Lâm Kim Thư đã nói gì với anh?”

Có thể nhìn thấy cơ thể của Cảnh Hạo Đông đang cứng đờ ra. Anh ta im lặng không nói gì, không có ý định sẽ trả lời câu hỏi của Bạch Cẩm Sương.

Bạch Cẩm Sương tiến về trước mấy bước, mở cửa sổ ra để căn phòng được thoáng gió.

Cô quay người nhìn sang Cảnh Hạo Đông và nói: “Nếu như anh đã không nói vậy thì để tôi đoán, anh đến thăm Lâm Thanh Tuấn, muốn xin lỗi anh ấy, cũng muốn xoa dịu quan hệ của anh và Lâm Kim Thư những kết quả Lâm Kim Thư đã bảo anh sau này đừng đến bệnh viện nữa, tôi nói có đúng không?”

Theo như suy đoán của Bạch Cẩm Sương về Lâm Kim Thư, chuyện như thế này mới chỉ xảy ra có mấy ngày, nhất định Lâm Kim Thư sẽ vô cùng ghét Cảnh Hạo Đông, muốn giữ khoảng cách với anh ta.

Đúng thật như vậy, Bạch Cẩm Sương vừa mới nói xong thì Cảnh Hạo Đông đã lên tiếng hỏi: "Cô đã hỏi cô ấy sao?”

Bạch Cẩm Sương bình thản lắc đầu và nói: “Tôi không có hỏi cô ấy, chỉ có điều nếu như anh tiếp tục giữ bộ dạng sống không ra sống chết không ra chết thế này thì tôi dự định sẽ gọi điện cho cô ấy để hỏi thử rốt cuộc chuyện là như thế nào!”

Cảnh Hạo Đông nghe cô nói như thế thì kéo chăn ra, ngồi bật dậy, mặt mày râu ria nhếch nhác, nói: “Cô đừng hỏi cô ấy!”.

Bạch Cầm Sương nói với vẻ mặt cứng rắn và lạnh lùng: “Tôi đi hỏi cô ấy hoặc là anh nói rõ mọi việc cho tôi và Mặc Tu Nhân nghe, chọn một trong hai, anh tự liệu mà làm đi!”

Bạch Cẩm Sương nói xong thì bước qua, kéo lấy tay Mặc Tu Nhân cùng đi ra ngoài.

Cảnh Hạo Đông nhìn thấy Bạch Cẩm Sương và Mặc Tụ Nhân dắt tay nhau thì ánh mắt thoáng qua vẻ ngưỡng mộ và chua chát.

Trần Minh bái phục Bạch Cẩm Sương sát đất, tất cả những lời không thể nói anh ta cũng đã nói với Cảnh Hạo Đông rồi nhưng Cảnh Hạo Đông lại xem anh ta như không khí.

Không ngờ Bạch Cầm Sương chỉ nói đơn giản vài ba câu thì Cảnh Hạo Đông lại có phản ứng mạnh như thế, đúng là câu nào câu nấy đều nói trúng vào tim đen mà.

Mặc Tu Nhân luôn biết rằng có một số lúc Bạch Cẩm Sương rất cứng rắn và cố chấp, không mềm yếu chút nào.

Có thể sau khi họ ở bên nhau, ở trước mặt anh, Bạch Cẩm Sương hay thấy xấu hổ nên anh rất ít khi nhìn thấy được mặt mạnh mẽ của Bạch Cẩm Sương.

Hôm nay anh nhìn thấy cô nói chuyện với Cảnh Hạo Đông như thế thì lại có cảm giác vừa lạ mà vừa quen.

Chỉ có điều nghĩ kĩ lại thì chẳng phải Bạch Cẩm Sương chính là người như thể hay sao? Vừa dịu dàng lại vừa mạnh mẽ, luôn khiến cho người ta phải bất ngờ, khiến anh càng lúc càng say đắm cô hơn.

Anh đưa tay bóp nhẹ lên đầu ngón tay của Bạch Cẩm Sương, chơi đùa hết ngón này đến ngón khác.

Bạch Cẩm Sương liếc nhìn anh và nói: “Anh còn có tâm trạng chơi đùa à, không lo lắng cho Cảnh Hạo Đôngnữa sao?”

Mặc Tu Nhân mỉm cười và nói: “Cảm giác em còn có khả năng thuyết phục cậu ta hơn cả anh!”

Bạch Cẩm Sương bĩu môi, cô đầu thèm tin, đương nhiên Mặc Tu Nhân sẽ có phương pháp riêng với Cảnh Hạo Đông.

Chỉ có điều, Bạch Cẩm Sương biết điểm yếu của Cảnh Hạo Đông nằm ở đâu, vì vậy cô mới có thể đánh một phát là trúng ngay.

Bạch Cẩm Sương mím môi nói: “Em biết Lâm Kim Thư thích Cảnh Hạo Đông, nhưng xảy ra chuyện như thế nhất định Lâm Kim Thư sẽ không tùy tiện làm theo cảm xúc của mình. Trong tình hình thế này thì người bị tổn thương chỉ có thể là Cảnh Hạo Đông. Nếu như anh ấy không thể tự điều chỉnh thì chỉ có thể rảng mà chịu tội thôi, vì dù cho Lâm Kim Thư có thích anh ấy đi nữa thì bây giờ cô ấy cũng sẽ không quan tâm đến anh ấy!”

Mặc Tu Nhân gật đầu và nói: “Anh hiểu”.

Bạch Cầm Sương khẽ thở phào rồi nói: “Vì vậy, em cùng anh qua đây thăm anh ấy là vì em sợ anh ấy sẽ hại chết bản thân thật, nếu vậy thì sau này Lâm Kim Thư sẽ phải hối hận, em chỉ không đành lòng với bạn thân của em thôi!”

Có thể nhìn thấy cơ thể của Cảnh Hạo Đông đang cứng đờ ra. Anh ta im lặng không nói gì, không có ý định sẽ trả lời câu hỏi của Bạch Cẩm Sương.

Bạch Cẩm Sương tiến về trước mấy bước, mở cửa sổ ra để căn phòng được thoáng gió.

Cô quay người nhìn sang Cảnh Hạo Đông và nói: “Nếu như anh đã không nói vậy thì để tôi đoán, anh đến thăm Lâm Thanh Tuấn, muốn xin lỗi anh ấy, cũng muốn xoa dịu quan hệ của anh và Lâm Kim Thư những kết quả Lâm Kim Thư đã bảo anh sau này đừng đến bệnh viện nữa, tôi nói có đúng không?”

Theo như suy đoán của Bạch Cẩm Sương về Lâm Kim Thư, chuyện như thế này mới chỉ xảy ra có mấy ngày, nhất định Lâm Kim Thư sẽ vô cùng ghét Cảnh Hạo Đông, muốn giữ khoảng cách với anh ta.

Đúng thật như vậy, Bạch Cẩm Sương vừa mới nói xong thì Cảnh Hạo Đông đã lên tiếng hỏi: "Cô đã hỏi cô ấy sao?”

Bạch Cẩm Sương bình thản lắc đầu và nói: “Tôi không có hỏi cô ấy, chỉ có điều nếu như anh tiếp tục giữ bộ dạng sống không ra sống chết không ra chết thế này thì tôi dự định sẽ gọi điện cho cô ấy để hỏi thử rốt cuộc chuyện là như thế nào!”

Cảnh Hạo Đông nghe cô nói như thế thì kéo chăn ra, ngồi bật dậy, mặt mày râu ria nhếch nhác, nói: “Cô đừng hỏi cô ấy!”.

Bạch Cầm Sương nói với vẻ mặt cứng rắn và lạnh lùng: “Tôi đi hỏi cô ấy hoặc là anh nói rõ mọi việc cho tôi và Mặc Tu Nhân nghe, chọn một trong hai, anh tự liệu mà làm đi!”

Bạch Cẩm Sương nói xong thì bước qua, kéo lấy tay Mặc Tu Nhân cùng đi ra ngoài.

Cảnh Hạo Đông nhìn thấy Bạch Cẩm Sương và Mặc Tụ Nhân dắt tay nhau thì ánh mắt thoáng qua vẻ ngưỡng mộ và chua chát.

Trần Minh bái phục Bạch Cẩm Sương sát đất, tất cả những lời không thể nói anh ta cũng đã nói với Cảnh Hạo Đông rồi nhưng Cảnh Hạo Đông lại xem anh ta như không khí.

Không ngờ Bạch Cầm Sương chỉ nói đơn giản vài ba câu thì Cảnh Hạo Đông lại có phản ứng mạnh như thế, đúng là câu nào câu nấy đều nói trúng vào tim đen mà.

Mặc Tu Nhân luôn biết rằng có một số lúc Bạch Cẩm Sương rất cứng rắn và cố chấp, không mềm yếu chút nào.

Có thể sau khi họ ở bên nhau, ở trước mặt anh, Bạch Cẩm Sương hay thấy xấu hổ nên anh rất ít khi nhìn thấy được mặt mạnh mẽ của Bạch Cẩm Sương.

Hôm nay anh nhìn thấy cô nói chuyện với Cảnh Hạo Đông như thế thì lại có cảm giác vừa lạ mà vừa quen.

Chỉ có điều nghĩ kĩ lại thì chẳng phải Bạch Cẩm Sương chính là người như thể hay sao? Vừa dịu dàng lại vừa mạnh mẽ, luôn khiến cho người ta phải bất ngờ, khiến anh càng lúc càng say đắm cô hơn.

Anh đưa tay bóp nhẹ lên đầu ngón tay của Bạch Cẩm Sương, chơi đùa hết ngón này đến ngón khác.

Bạch Cẩm Sương liếc nhìn anh và nói: “Anh còn có tâm trạng chơi đùa à, không lo lắng cho Cảnh Hạo Đôngnữa sao?”

Mặc Tu Nhân mỉm cười và nói: “Cảm giác em còn có khả năng thuyết phục cậu ta hơn cả anh!”

Bạch Cẩm Sương bĩu môi, cô đầu thèm tin, đương nhiên Mặc Tu Nhân sẽ có phương pháp riêng với Cảnh Hạo Đông.

Chỉ có điều, Bạch Cẩm Sương biết điểm yếu của Cảnh Hạo Đông nằm ở đâu, vì vậy cô mới có thể đánh một phát là trúng ngay.

Bạch Cẩm Sương mím môi nói: “Em biết Lâm Kim Thư thích Cảnh Hạo Đông, nhưng xảy ra chuyện như thế nhất định Lâm Kim Thư sẽ không tùy tiện làm theo cảm xúc của mình. Trong tình hình thế này thì người bị tổn thương chỉ có thể là Cảnh Hạo Đông. Nếu như anh ấy không thể tự điều chỉnh thì chỉ có thể rảng mà chịu tội thôi, vì dù cho Lâm Kim Thư có thích anh ấy đi nữa thì bây giờ cô ấy cũng sẽ không quan tâm đến anh ấy!”

Mặc Tu Nhân gật đầu và nói: “Anh hiểu”.

Bạch Cầm Sương khẽ thở phào rồi nói: “Vì vậy, em cùng anh qua đây thăm anh ấy là vì em sợ anh ấy sẽ hại chết bản thân thật, nếu vậy thì sau này Lâm Kim Thư sẽ phải hối hận, em chỉ không đành lòng với bạn thân của em thôi!”

Mặc Tu Nhân mỉm cười và nói: “Không nghiêm trọng vậy đâu!”

Bạch Cẩm Sương hứ một tiếng lạnh lùng rồi nói: “Vậy mà còn không nghiêm trọng nữa sao? Nếu chúng ta không đến thì nói không chừng anh ấy sẽ bị đói chết đấy”.

Vốn dĩ Mặc Tu Nhân rất lo lắng cho Cảnh Hạo Đông nhưng anh nghe thấy những lời nói đó của Bạch Cẩm Sương thì không kiềm được mà muốn bật cười.

Anh nhích môi và nói: “Đúng, vợ nói gì cũng đúng!”

Anh vừa nói dứt lời thì đã có tiếng bước chân từ trên lầu truyền xuống.

Cảnh Hạo Đông và Trần Minh cùng nhau xuống lầu.

Anh ta đã rửa mặt và cạo râu nhưng trong bộ dạng anh ta vẫn rất tiều tụy.

Bạch Cẩm Sương nói với giọng thờ ở: “Tôi còn tưởng anh định dùng bộ dạng râu ria nhếch nhác, sống không ra sống chết không ra chết đó để nói chuyện với chúng tôi nữa chứ.”



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK