Chương 127: Nhà tan cửa nát
Người giúp việc vội vàng gật đầu rồi đi gọi
điện thoại.
Mỗi lần Mặc Tu Nhân lấy bông đụng vào vết
thương thì đau đớn khiến con ngươi của Bạch
Cẩm Sương đóng chặt rồi bất giác run rấy.
Mặc Tu Nhân nhìn độ cong từ cằm cô giống
như một con thiên nga đang bay ra khỏi cổ, độ
cong đó đặc biệt duyên dáng.
Thật không may chiếc cố của thiên nga này
lại bị trây xước!
Cổ họng của anh nhịn không được khẽ động,
đôi tay dùng sức cũng nhẹ hơn vài phần.
Bạch Cẩm Sương nhịn không được mở miệng
nói: "Anh Mặc, anh đã khử trùng vết thương xong
chưa?”
Mặc Tu Nhân nhớ đến lúc trước khi cô đang
nóng nảy, cô đã gọi tên anh nhưng lúc này lại trở
nên bình tĩnh và xa cách.
Sắc mặt anh không chút lo lắng, giọng nói
cũng có vài phần châm chọc: "Bình thường khi
đối mặt với tôi không phải là em rất lợi hại sao.
Hơn nữa, lúc trước ở Ôn Nguyệt Các không phải
em từng đánh nhau rồi sao? Bây giờ tại sao ngay
cả một người phụ nữ cũng không thể đối phó
được. Sức mạnh để đánh bại Sở Tĩnh Dao lúc
trước bây giờ đâu mất rôi?”
Sắc mặt Bạch Cẩm Sương căng thẳng, cô hơi
mở to mắt liếc nhìn Mặc Tu Nhân: "Chân tôi bị
thương!”
Mặc Tu Nhân hừ một tiếng: "Đây chính là lý
do tại sao em từ Hoa Mộc Lan trở thành Lâm Đại
Ngọc sao?”
Đây là lân đầu tiên Bạch Cẩm Sương nghe
thấy những câu nói đùa giỡn của Mặc Tu Nhân,
không hiểu sao cô cảm thấy anh cũng gần gũi.
Cô không nhịn được khóe miệng hơi nhếch
lên: "Không phải yếu ớt mà là do tôi không có
phòng bị!”
Mặc Tu Nhân nhướng máy: "Có phải không?
Vậy nhớ cho kỹ từ nay vê sau không được thiếu
phòng bị!”
Bạch Cẩm Sương híp mắt lại như có ý cười:
"Ừ, tôi nhớ rồi!”
Mặc Tu Nhân cẩn thận khử trùng vết thương
cho Bạch Cẩm Sương như thể Bạch Linh Lan là
thứ bẩn thỉu dính đầy vi khuẩn vậy.
Anh khử trùng hết lần này tới lần khác và hỏi
người giúp việc đang đứng bên cạnh”
Chuyện quái gì đang xảy ra vậy?”
Người giúp việc có trí nhớ tốt nên đã kể lại
cuộc nói chuyện giữa Bạch Cẩm Sương và Bạch
Linh Lan, kế cả chuyện cô ta như một con chó
điên nhào tới và bất chấp tất cả để đe dọa Bạch
Cẩm Sương.
Mặc Tu Nhân không còn tức giận nữa mà chỉ
nói: "Từ nay về sau đừng để cho mấy con chó
hoang vào nữa, nếu còn có lần sau thì cô không
cần phải làm việc ở đây nữa!”
Người giúp việc vội vàng gật đầu liên tục.
Bác sĩ rất nhanh đã đến và tiêm cho Bạch
Cẩm Sương hai mũi trên cánh. Đồng thời, các bác
sĩ cũng mang theo thuốc chống viêm và thuốc
mỡ để chữa lành vết thương.
Hôm nay Mặc Tu Nhân rất quan tâm đến việc
chữa trị vết thương cho Bạch Cẩm Sương. Nên