Chương 388: Bảo Bối Của Anh
Mặc Tu Nhân nhướng mày: “Con sẽ cố gắng sắp xếp càng sớm càng tốt!”
Mặc Tu Nhân vừa dứt lời, đột nhiên lại mở miệng: “Còn anh con... Hôm nay mẹ đã gặp anh trai chưa?”
Mặc Tổ Nhiên lắc đầu: “Không có gặp, làm sao vậy? Sao tự nhiên còn lại hỏi chuyện này?”
Mặc Tu Nhân lắc đầu nói: “Không có gì, tiện thì con hỏi thôi, tối hôm qua anh ấy không phải đã đi công tác về rồi sao, con còn tưởng tối nay anh ấy sẽ về nhà!”
Mặc Tố Nhiên nói: “Chắc nó cũng bận, về xong cũng không thấy mặt mũi đâu. Mà khi nào con đưa vợ về thì báo cho mẹ một tiếng!”
Mặc Tu Nhân gật gật đầu: “Dạ, con biết rồi!”
Anh và Mặc Tổ Nhiên hỏi thăm vài câu sau đó liền tắt máy.
Nhưng cơ bản anh cũng hiểu rõ, Tần Vô Đoan chắc là không nói cho Mặc Tổ Nhiên, Bạch Cẩm Sương chính là con dâu của bà.
Mặc Tu Nhân vừa tắt điện thoại, đột nhiên anh quay sang nhìn thấy Bạch Cẩm Sương cúi đầu, toàn thân còn run lên nhè nhẹ.
Mặc Tu Nhân lo lắng: “Bảo bối, em làm sao vậy?”
Bạch Cẩm Sương vừa thấy anh tắt điện thoại, không thể nhịn được nữa, cười ha ha thành tiếng cười đến mức cả người run lên.
Mặc Tu Nhân đơ ra: “Em làm sao vậy?”
Bạch Cẩm Sương ngẩng đầu lên, cười tới mức chảy cả nước mắt: “Bảo bối... Mẹ anh gọi anh là bảo bối, hai chúng ta được gọi giống nhau, nghe rất dễ thương!”
Mặc Tu Nhân tối sầm mặt lại, thì ra vừa rồi Bạch Cẩm Sương đều nghe thấy được tất cả mọi chuyện.
Mặc Tu Nhân giận dỗi, đưa tay nắm lấy khuôn mặt nhỏ của Bạch Cẩm Sương, Bạch Cẩm Sương vẫn tiếp tục cười: “Anh đừng... Đừng chạm vào em, em sợ anh đụng phải vết thương ở miệng!”
Nghe được lời này, tay Mặc Tụ Nhân lập tức buông ra.
Anh rất ngại ngùng, nhanh miệng biện minh cho mình: “Mẹ anh thích gọi anh như vậy, anh đã dặn bà ấy đừng có gọi anh như vậy nữa, nhưng đôi khi bà ấy quên mất nên gọi anh như vậy!”
Bạch Cẩm Sương cười đến nỗi chảy cả nước mắt, vẻ mặt vô cùng châm chọc.
Cô đáy mắt mỉm cười, nhìn Mặc Tu Nhân: “Sao anh lại không cho mẹ anh gọi như vậy, đây là mẹ anh đang biểu hiện tình yêu dành cho anh!”
Mặc Tu Nhân giận tới mức hét lên: “Tình yêu không phải biểu hiện như vậy!”
Bạch Cẩm Sương đưa tay lên chùi nước mắt: “Rõ ràng đúng là vậy, lúc em nghe mẹ anh gọi anh, toát ra một tình yêu thương mãnh liệt! Bảo bối! Chắc chị anh hay gọi em như vậy, đúng là cái gì cũng có lý do của nó!”
Mặc Tu Nhân cảm giác mình như đang tuyệt vọng, anh nhìn Bạch Cẩm Sương: “Nếu không phải em đang bị thương, em đã chết dưới tay anh rồi!”
Bạch Cẩm Sương chớp chớp mắt: “Bảo bối, anh đừng nói như vậy, em cũng chỉ là đang biểu hiện tình yêu của em dành cho anh thôi!”
Khuôn mặt của Mặc Tu Nhân đang u ám, nhưng vừa nghe cô nói về tình yêu của cô dành cho anh, anh liền cảm thấy vui vẻ lại.
Anh lợi dụng lúc Bạch Cẩm Sương không để ý, anh đưa tay ra xoa mặt cô, giọng nói anh nhẹ nhàng: “Về sau không được gọi lung tung nữa!”
Bạch Cẩm Sương cười cười, không đồng ý nhưng cũng không phản bác.
Cô chớp chớp mắt, đột nhiên nói sang chuyện khác: “Đúng rồi, Mặc Tu Nhân, ngày mai chúng ta tới nhà anh ăn cơm đi! Không phải lúc nãy mẹ anh gọi cho anh bảo anh đưa em về nhà ăn cơm sao?”
Mặc Tu Nhân giật mình, anh chỉ nghĩ được Bạch Cẩm Sương nghe được hai chữ bảo bối, thật không ngờ cô nghe được toàn bộ cuộc nói chuyện của anh.
Anh nói: “Không được, vết thương của em vẫn chưa lành, chúng ta không thể ra ngoài, em không thể đi lung tung được!”
Bạch Cẩm Sương bĩu môi: “Em thấy bình thường mà, em còn tính thứ hai này đi làm lại!”
Mặc Tụ Nhân hạ giọng: “Không được đi!”
Bạch Cẩm Sương chưa cảm thấy được sự đe dọa của anh: “Anh mà không cho em đi thì em sẽ trốn đi!”
Mặt Mặc Tu Nhân đen lại như là đáy nồi, anh phát hiện càng ngày anh càng không có cách nào kiểm soát được Bạch Cẩm Sương.
Cô gái này bây giờ chỉ coi trời bằng vung, không biết sợ gì cả!
Anh đau đầu, đưa tay xoa xoa trán: “Bảo bối, em nghe lời đi!”
Bạch Cẩm Sương cười cười: “Được, vậy thì tới thứ ba em sẽ đi làm!”
Mặc Tu Nhân nhíu mày, lẽ ra bác sĩ nên cho Bạch Cẩm Sương nằm viện, để cô có thời gian, nghỉ ngơi một chút.
Mặc Tu Nhân nhìn qua gương mặt tươi cười của Bạch Cẩm Sương: “Em ngoan một chút, anh sẽ cho em đi làm vào thứ ba!”.
Bạch Cẩm Sương híp mắt, cô vừa cười vừa gật đầu.
Cô đưa tay ngắt một quả nho, rồi đột nhiên nói: “Đúng rồi, em muốn ngày mai tới nhà anh gặp bố mẹ, anh cảm thấy thế nào?”
Bạch Cẩm Sương đã suy nghĩ cẩn thận, Mặc Tu Nhân yêu cô, và không người có thể thay thế vị trí của anh trong lòng cô.
Về chuyện của anh và Tần Vô Đoàn trong quá khứ, dù sao hai người cũng chưa từng ở với nhau, nên cô cũng không bận tâm nhiều.
Hơn nữa, giống như là Mặc Tố Nhiên nói, hai người họ đã cưới nhau nhưng vẫn chưa gặp bố mę.
Cô chắc chắn phải đến Tần Gia, còn bên phía nhà cô, cô có thể đưa Mặc Tu Nhân đi gặp chú của cô.
Sớm muộn thì cũng phải gặp mặt, Bạch Cẩm Sương cũng không muốn kéo dài, Mặc Tu Nhân hay để ý tiểu tiết như vậy, không chừng anh lại suy nghĩ lung tung.
Mặc Tụ Nhận thấy Bạch Cẩm Sương biết rõ anh và Tần Vô Đoạn từng có quan hệ, nhưng cô vẫn muốn tới gặp bố mẹ anh, anh cảm thấy rất hạnh phúc, trong đầu chỉ toàn hình ảnh về bảo bối của anh.
Đương nhiên, anh cũng đồng ý với đề nghị của cô, anh ôm lấy Bạch Cẩm Sương, ôm hôn bảo bối, nhẹ nhàng nói chuyện với cô: “Được, vậy tối mai chúng ta sẽ cùng nhau về nhà!”
Buổi tối trước khi đi ngủ.
Mặc Tu Nhân đứng ở cửa phòng, dặn dò Bạch Cẩm Sương: “Buổi tối em ngủ, nhất định phải nằm nghiêng mà ngủ, đừng để chạm vào vết thương, erznhớ chưa?”
Bạch Cẩm Sương mở miệng: “Lúc em ngủ say, em cũng không thể biết được mình sẽ xoay như thế nào!”
Mặc Tu Nhân nhăn mặt, anh nhìn Bạch Cẩm Sương bằng ánh mắt vô cùng nghiêm trọng, giống như đây là một chuyện rất quan trọng.
Anh suy nghĩ hai giây, đột nhiên mở miệng: “Vậy anh ở đây ngủ với em!”
Bạch Cẩm Sương trợn to mắt, nuốt nước miếng xuống cổ họng, cô họ liền mấy cái liên tục.
Cô đỏ mặt, nhìn Mặc Tu Nhân: “Anh... anh nói cái gì?”.
Mặc Tu Nhân nhăn mặt: “Ý anh là anh ở đây ôm em ngủ, tránh để em xoay người lung tung!”
Bạch Cẩm Sương cắn môi, anh mắt nghi ngờ nhìn Mặc Tụ Nhân, vẻ mặt như nhìn thấy một người không đàng hoàng.
Mặc Tu Nhân nhíu mày: “Nhìn anh không đáng tin đến vậy sao?”
Bạch Cẩm Sương nhanh miệng giải thích: “Đây không phải là vấn đề tin tưởng hay không tin tưởng!”
Cô không biết vì sao giờ phút này cô lại nghĩ tới những cảnh tượng kinh điển.
Lại là câu anh chỉ ôm em ngủ thôi, anh sẽ không làm gì cả!
Bạch Cẩm Sương nghĩ đến chuyện này, cô liền xua tay: “Không phải em không tin anh, chỉ là em sợ anh cực thôi!”.
Cô cảm thấy rất ngại, Mặc Tu Nhân hiếm khi nhìn cô như vậy.
Mặc Tu Nhân vô cùng chính trực, ngay thẳng: “Không sao đâu, vì để bảo vệ cho vết thương của em, anh cũng không sợ cực khổ!”
Mặc Tu Nhân nghiêm túc như vậy, Bạch Cẩm Sương không nỡ từ chối.
Cô cắn môi: “Vậy... vậy ngủ ở phòng nào đây?”
Mắt Mặc Tụ Nhân sáng lên, nhưng khó có thể nhận ra điều đó: “Ngủ ở phòng em đi!”
Cuối cùng, Bạch Cẩm Sương cùng Mặc Tu Nhân ngủ chung một phòng.
Tuy là cô luôn nghĩ mọi chuyện đơn giản sẽ không có gì, nhưng chờ đến Mặc Tu Nhân thật sự trèo lên giường, ôm cô từ phía sau, Bạch Cẩm Sương vẫn cảm thấy vô cùng căng thẳng.
Mặc Tu Nhân bất lực nói với cô: “Anh thật sự sẽ không làm liều, em đừng lo lắng!”
Bạch Cẩm Sương cảm thấy toàn thân cô rạo rực lúc anh nói câu này, hơi ẩm của anh phải vào sau gáy của cô.
Nhưng Bạch Cẩm Sương chỉ dám nghĩ trong lòng như vậy, không nói ra thành lời.
Cô nhỏ giọng trả lời anh một tiếng, sau đó im lặng.
----------------------------