Mục lục
Bạch Cẩm Sương (full) – Truyện tác giả: Vân Khởi Mặc Ly
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 428: Do cô ta ban tặng

Bạch Cầm Sương hỏi: "Cậu ăn chưa? Hay là tớ đợi cậu đến rồi chúng ta cùng gọi đồ ăn nhé!"

Lâm Kim Thư lắc đầu: "Tớ đang bận. Trước đó ăn tớ ăn một thùng mì gói rồi, không có cảm giác ngon miệng. Cậu cứ đi ăn đi. Tớ kéo dài như thế này, thực sự không thành vấn đề. Tớ sẽ đến đó nói rõ ràng với anh ấy".

Bạch Cẩm Sương nghe Lâm Kim Thư nói thế thì trong lòng lại thầm nghĩ, kỳ thật là Lâm Kim Thư vẫn mềm lòng, tức giận thì tức giận, nhưng mà, vẫn không nỡ từ bỏ.

Cũng giống như lúc trước, nếu như lúc trước Tần Vô Đoạn tin cô, chỉ sợ bây giờ cô cũng sẽ không nỡ buông tay Tần Vô Đoan.

Bạch Cẩm Sương gật đầu: "Được, vậy bọn tớ chờ cậu đến đây đó! Còn nữa, sau này cậu ăn ít mì gói lại đi!"

Lâm Kim Thư im lặng hai giây, rồi "Ừ!" một tiếng.

Bạch Cẩm Sương quay trở lại phòng bao, nhìn thoáng qua Cảnh Hạo Đông và nói: "Lâm Kim Thư sẽ đến đây sau!"

Ngay khi cô vừa thốt ra câu này, vẻ mặt của Cảnh Hạo Đông lập tức thay đổi, anh ta ngạc nhiên mừng rỡ nhìn Bạch Cẩm Sương: "Thật sao?"

Bạch Cẩm Sương gật đầu: "Ừm, vậy nên anh suy nghĩ cho kỹ đi, lát nữa chúng ta đi đâu!"

Ngay sau khi Bạch Cẩm Sương nói xong, Cảnh Hạo Đông bắt đầu làm phiền Mặc Tu Nhân: "Lát sẽ đi câu lạc bộ của cậu, thể nào?"

Mặc Tu Nhân liếc anh ta một cái: "Tùy cậu!"

Cảnh Hạo Đông mỉm cười nhìn Bạch Cẩm Sương: "Lát nữa chúng ta sẽ đến Quân Mạch, rồi tôi sẽ giải thích rõ ràng với Kim Thư!"

Bạch Cẩm Sương gật đầu, cúi đầu ăn cơm.

Cùng lúc đó, Ôn Nguyệt Các.

Bạch Linh Lan nhìn người phụ nữ ngồi trước mặt mình, nở nụ cười có phần không được tự nhiên: "Cô Tống, sao cô lại muốn mời tôi đi ăn?"

Tống Chí Nam vươn tay đẩy con của hoàng để bên cạnh lên trước mặt cô ta, nhẹ giọng thì thầm: "Chúng ta đều là người lưu lạc nơi chân trời, đương nhiên tôi phải đãi cô một bữa cơm rồi!"

Bạch Linh Lan sửng sốt: "Câu này của cô... có ý gì?"

Trước đó, Bạch Linh Lan vì sao chép mà bị cư dân mạng mắng mỏ đến nỗi máu chó văng đầy đầu. Khó khăn lắm mới vượt qua vòng đầu tiên của chương trình Phụ nữ là phải đẹp, có được một lượng khán giả ít ỏi và khiến cho mọi người quên đi những chuyện trước đây cô ta đã làm.

Kết quả là, cuối cùng, bởi vì Bạch Cẩm Sương đã dạy dỗ Quý Nhiên trong chương trình, cô ta và Quý Nhiên đã bị xếp vào phe yếu thế.

Cư dân mạng nhất thời xúc động, chỉ trích Bạch Cẩm Sương không ra gì.

Nhưng khi ekip chương trình phát hành video hoàn chỉnh của chương trình, cư dân mạng chuyển sang mắng nhiếc ekip chương trình chỉnh sửa ác ý, mắng Quý Nhiên không hiểu mà giả vờ như hiểu, không có học thức. Khiến cô ta càng bị liên lụy và tổn hại hơn.

Thấy tình hình vừa được cải thiện lại sa sút trong nháy mắt, cả đời này của cô ta sợ rằng sẽ chẳng có lối thoát trên con đường thiết kế trang sức này.

Vì vậy, trong khoảng thời gian gần đây, Bạch Linh Lan cũng không quá để ý đến chuyện trong ngành trang sức, lại càng không biết chuyện Tổng Chỉ Nam trao đổi và lấy trộm bản thảo thiết kế của Bạch Cẩm Sương, Mặc Tu Nhân đã trực tiếp thông báo cho những người có địa vị trong ngành và đuổi cô ta ra khỏi giới.

Tống Chỉ Nam nhìn thoáng qua Bạch Linh Lan: "Cô không biết gần đây tôi xảy ra chuyện gì sao?"

Bạch Linh Lan lúng túng cười lắc đầu.

Con người Tống Chỉ Nam lóe lên, lý do cô ta mời Bạch Linh Lan đi ăn tối chẳng qua chỉ để gây sự đồng cảm với đối phương, đồng lòng căm ghét Bạch Cẩm Sương, sau đó tìm hiểu vài chuyện về Bạch Cẩm Sương từ Bạch Linh Lan mà thôi.

Nghĩ đến đây, cô ta cười nói với Bạch Linh Lan: "Xảy ra chuyện gì thì cũng đừng lo lắng, cô ăn uống trước đi, tôi sẽ từ từ tâm sự với cô!"

Bạch Linh Lan mím môi, gật đầu, bắt đầu lột chân của.



Giọng điệu của Tổng Chỉ Nam hơi trầm xuống: "Tôi nghe nói cô đã bị Bạch Cầm Sương tố cáo vì tội sao chép bản thảo thiết kế, đúng không?"

Nghe vậy, bàn tay lột chân của của Bạch Linh Lan dừng lại, nụ cười trên mặt biển mất: "Cô Tống nói những điều này là có ý gì?"

Tống Chỉ Nam cười: "Tôi thấy phản ứng của cô thì chắc chắn là đã suy nghĩ nhiều lắm rồi. Chắc cô chưa từng nghe nói, mới đây thôi, vì lấy trộm bản thảo thiết kế của Bạch Cấm Sương nên cô ta đã ỷ vào thế lực của Mặc Tu Nhân mà đuổi tôi ra khỏi Trang sức Hằng Vinh rồi!"

Bạch Linh Lan trợn to hai mắt vì kinh sợ: "Hả? Sao lại vậy?"

Tống Chỉ Nam cười khổ: "Tại sao không chứ? Linh Lan à, cô có thể không biết đâu. Bây giờ Bạch Cẩm Sương có Mặc Tu Nhân làm chỗ dựa nên rất coi trời bằng vung, không để tôi vào mắt. Tôi vừa quay lại mà đã gặp phải loại chuyện như thế này, tôi thật sự.."

Bạch Linh Lan lộ vẻ lo lắng: "Sao đến cô cũng bị cô ta đối phó như vậy chứ, nhà cô không phải là gia đình trang sức sao?"

Tổng Chỉ Nam giả vờ buồn bã: "Nhưng mà, lần này tôi đã mất danh dự với gia đình tôi rồi. Người lớn trong nhà tôi đều đang rất tức giận, chính tôi cũng không còn mặt mũi nào để gặp người khác nữa. Thực ra, chuyện lấy trộm bản thảo thiết kế đều do chính tay Bạch Cẩm Sương bày ra, âm mưu đuổi tôi ra khỏi công ty. Đáng tiếc là tôi vẫn không đủ thông minh nên mới rơi vào bẫy của cô ta!"

Bạch Linh Lan tức giận bất bình: "Tại sao cô ta lại nham hiểm như vậy chứ? Thật sự thì tôi cũng gạt cô, tất cả những gì tôi gặp phải giờ đều là do Bạch Cẩm Sương, ngay cả."

Bạch Linh Lan vừa nói vừa nhìn xuống chiếc quần dài trống rỗng của mình: "Ngay cả việc tôi bị cụt chân cũng không thoát khỏi liên quan đến Bạch Cẩm Sương. Tôi không ngờ bây giờ cô ta càng già càng bụng dạ nham hiểm. Tôi càng không nghĩ tới ngay cả cô cũng không phải là đối thủ của cô ta!"

Con người Tống Chỉ Nam lóe lên: "Kỳ thật, nói tôi không phải đối thủ của cô ta thì cũng chẳng phải. Chính xác mà nói, tôi không phải đối thủ của Mặc Tu Nhân. Chẳng qua là cô ta rất có khả năng lợi dụng thế lực của Mặc Tu Nhân thôi, hiểu không?"

Gương mặt Bạch Linh Lan hiện lên vẻ đồng bệnh tương liên: "Đương nhiên tôi hiểu rồi. Nhà họ Bạch chúng tôi bây giờ đã sa sút thành như thế này rồi, tất cả đều do cô ta ban tặng đấy. Nhưng cô ta thì có năng lực gì chứ? Chẳng phải là dựa vào Mặc Tu Nhân nữa à!"

Nghe thế, Tổng Chỉ Nam đã biết thời gian đã gần đến, Bạch Linh Lan đã nảy sinh căm ghét với Bạch Cẩm Sương trên chuyện này, có cảm giác đồng bệnh tương liên với cô ta, đạt được sự đồng cảm với cô ta.

Cô ta đột nhiên mở miệng nói: "Mà này, tại sao Bạch Cẩm Sương lại có quan hệ không tốt với gia đình các cô như vậy? Chẳng lẽ có khi nào vì mẹ cô là vợ kế không?"

Bạch Linh Lan nghe vậy thì nét mặt thay đổi, cô ta không thích người khác nói mẹ cô ta là vợ hai, mặc dù đây là sự thật không thể chối cãi.

Đôi mắt cô ta sa sầm, cô ta cất tiếng nói: "Không chỉ vì điều này mà cô ta còn ghét tất cả mọi người trong gia đình chúng tôi!"

Con người của Tổng Chỉ Nam lóe lên: "Các người chẳng phải là người một nhà hay sao? Tại sao lại hận cô? Tôi thấy cô ta có mối quan hệ rất tốt với gia đình cậu cô ta mà. Mấy ngày hôm trước, tôi còn thấy cô ta và Mặc Tu Nhân dùng bữa với người nhà họ Vụ nữa đấy."

Bạch Linh Lan nghe vậy thì vẻ mặt có chút u ám, hai tay cầm chặt đôi đũa đến nỗi tái nhợt.

Cô ta nói: "Bạch Cẩm Sương vốn là một người vong ân phụ nghĩa. Vu Phương là anh ruột của mẹ cô ta, nhà họ Vũ là điểm yếu của cô ta. Đương nhiên, cô ta phải có quan hệ tốt với nhà họ Vu rồi!"

Tổng Chỉ Nam cảm thấy dường như cô ta đã sắp tìm ra sự thật.

Cô ta nhìn Bạch Linh Lan: "Thật sao? Nhà cậu mà còn thân hơn cả bố ruột của mình à? Tôi chưa từng thấy chuyện như thế này..."

Tổng Chí Nam lộ ra biểu cảm không hiểu loại tình huống này, vẻ mặt Bạch Linh Lan có hơi do dự, cô ta nói nhỏ: "Cô Tống, không phải như cô nghĩ đâu!"

Tổng Chỉ Nam chớp mắt: "Vậy là gì? Tôi thực sự không hiểu nổi!"

Bạch Linh Lan mấp máy môi, cuối cùng đặt cái chân cua trong tay xuống: "Thôi đi, nếu đã nói tới đây thì nói tiếp cho cô biết cũng không sao. Bạch Cẩm Sương... cô ta hoàn toàn không phải là con gái ruột của bố tôi!"

Khi Tống Chỉ Nam nghe thấy câu cuối cùng này thì cảm thấy ấn đường mình giật giật dữ dội, trong lòng rối bời vô cùng.

Bạch Cẩm Sương không phải người nhà họ Bạch, sao có thể nào được? Cô thực sự là em họ của cô ta?

Tống Chỉ Nam cố nén sự hoảng loạn trong lòng, giả vờ ngạc nhiên: "Hả, sao có thể thế này được?"

Bạch Linh Lan trợn to hai mắt vì kinh sợ: "Hả? Sao lại vậy?"

Tống Chỉ Nam cười khổ: "Tại sao không chứ? Linh Lan à, cô có thể không biết đâu. Bây giờ Bạch Cẩm Sương có Mặc Tu Nhân làm chỗ dựa nên rất coi trời bằng vung, không để tôi vào mắt. Tôi vừa quay lại mà đã gặp phải loại chuyện như thế này, tôi thật sự.."

Bạch Linh Lan lộ vẻ lo lắng: "Sao đến cô cũng bị cô ta đối phó như vậy chứ, nhà cô không phải là gia đình trang sức sao?"

Tổng Chỉ Nam giả vờ buồn bã: "Nhưng mà, lần này tôi đã mất danh dự với gia đình tôi rồi. Người lớn trong nhà tôi đều đang rất tức giận, chính tôi cũng không còn mặt mũi nào để gặp người khác nữa. Thực ra, chuyện lấy trộm bản thảo thiết kế đều do chính tay Bạch Cẩm Sương bày ra, âm mưu đuổi tôi ra khỏi công ty. Đáng tiếc là tôi vẫn không đủ thông minh nên mới rơi vào bẫy của cô ta!"

Bạch Linh Lan tức giận bất bình: "Tại sao cô ta lại nham hiểm như vậy chứ? Thật sự thì tôi cũng gạt cô, tất cả những gì tôi gặp phải giờ đều là do Bạch Cẩm Sương, ngay cả."

Bạch Linh Lan vừa nói vừa nhìn xuống chiếc quần dài trống rỗng của mình: "Ngay cả việc tôi bị cụt chân cũng không thoát khỏi liên quan đến Bạch Cẩm Sương. Tôi không ngờ bây giờ cô ta càng già càng bụng dạ nham hiểm. Tôi càng không nghĩ tới ngay cả cô cũng không phải là đối thủ của cô ta!"

Con người Tống Chỉ Nam lóe lên: "Kỳ thật, nói tôi không phải đối thủ của cô ta thì cũng chẳng phải. Chính xác mà nói, tôi không phải đối thủ của Mặc Tu Nhân. Chẳng qua là cô ta rất có khả năng lợi dụng thế lực của Mặc Tu Nhân thôi, hiểu không?"

Gương mặt Bạch Linh Lan hiện lên vẻ đồng bệnh tương liên: "Đương nhiên tôi hiểu rồi. Nhà họ Bạch chúng tôi bây giờ đã sa sút thành như thế này rồi, tất cả đều do cô ta ban tặng đấy. Nhưng cô ta thì có năng lực gì chứ? Chẳng phải là dựa vào Mặc Tu Nhân nữa à!"

Nghe thế, Tổng Chỉ Nam đã biết thời gian đã gần đến, Bạch Linh Lan đã nảy sinh căm ghét với Bạch Cẩm Sương trên chuyện này, có cảm giác đồng bệnh tương liên với cô ta, đạt được sự đồng cảm với cô ta.

Cô ta đột nhiên mở miệng nói: "Mà này, tại sao Bạch Cẩm Sương lại có quan hệ không tốt với gia đình các cô như vậy? Chẳng lẽ có khi nào vì mẹ cô là vợ kế không?"

Bạch Linh Lan nghe vậy thì nét mặt thay đổi, cô ta không thích người khác nói mẹ cô ta là vợ hai, mặc dù đây là sự thật không thể chối cãi.

Đôi mắt cô ta sa sầm, cô ta cất tiếng nói: "Không chỉ vì điều này mà cô ta còn ghét tất cả mọi người trong gia đình chúng tôi!"

Con người của Tổng Chỉ Nam lóe lên: "Các người chẳng phải là người một nhà hay sao? Tại sao lại hận cô? Tôi thấy cô ta có mối quan hệ rất tốt với gia đình cậu cô ta mà. Mấy ngày hôm trước, tôi còn thấy cô ta và Mặc Tu Nhân dùng bữa với người nhà họ Vụ nữa đấy."

Bạch Linh Lan nghe vậy thì vẻ mặt có chút u ám, hai tay cầm chặt đôi đũa đến nỗi tái nhợt.

Cô ta nói: "Bạch Cẩm Sương vốn là một người vong ân phụ nghĩa. Vu Phương là anh ruột của mẹ cô ta, nhà họ Vũ là điểm yếu của cô ta. Đương nhiên, cô ta phải có quan hệ tốt với nhà họ Vu rồi!"

Tổng Chỉ Nam cảm thấy dường như cô ta đã sắp tìm ra sự thật.

Cô ta nhìn Bạch Linh Lan: "Thật sao? Nhà cậu mà còn thân hơn cả bố ruột của mình à? Tôi chưa từng thấy chuyện như thế này..."

Tổng Chí Nam lộ ra biểu cảm không hiểu loại tình huống này, vẻ mặt Bạch Linh Lan có hơi do dự, cô ta nói nhỏ: "Cô Tống, không phải như cô nghĩ đâu!"

Tổng Chỉ Nam chớp mắt: "Vậy là gì? Tôi thực sự không hiểu nổi!"

Bạch Linh Lan mấp máy môi, cuối cùng đặt cái chân cua trong tay xuống: "Thôi đi, nếu đã nói tới đây thì nói tiếp cho cô biết cũng không sao. Bạch Cẩm Sương... cô ta hoàn toàn không phải là con gái ruột của bố tôi!"

Khi Tống Chỉ Nam nghe thấy câu cuối cùng này thì cảm thấy ấn đường mình giật giật dữ dội, trong lòng rối bời vô cùng.

Bạch Cẩm Sương không phải người nhà họ Bạch, sao có thể nào được? Cô thực sự là em họ của cô ta?

Tống Chỉ Nam cố nén sự hoảng loạn trong lòng, giả vờ ngạc nhiên: "Hả, sao có thể thế này được?"



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK