Chương 162: Lửa giận trong lòng đột nhiên tan biến!
Bạch Cẩm Sương lập tức mở to hai mắt nhìn,
một giây sau mới kịp phản ứng lại, cô điên cuồng
giấy dụa muốn thoát ra.
Kết quả, Mặc Tư Nhân đã nếm được chút vị
ngọt ngào ở đầu môi cô rồi, lợi dụng khi trong
người có chút hơi men, đầu óc anh cũng không
còn tỉnh táo, cùng với sức lực kinh người, hận
một nỗi không thể đem cô "chén" sạch. Anh dùng
một tay khóa đôi tay đang giấy dụa của cô lại trên
đỉnh đầu cô, tay còn lại ôm lấy thắt lưng cô, ép cô
vào tường, không cho phép cô thoát khỏi vòng
tay anh.
Tất cả sự phản kháng của Cẩm Sương đều
không có tác dụng, cô tức giận đến mức hai mắt
đều đỏ cả lên.
Mặc Tư Nhân cứ như vậy tấn công vào.
khoang miệng cô, một cách ngang ngược đem
hơi thở của anh bao quanh lấy cô.
Cơ thể Cẩm Sương như nhũn cả ra, khuôn
mặt đỏ bừng lên vì tức giận, cô không thể chịu
được nữa, hung hăng cắn một cái thật mạnh vào
miệng anh.
Trong phút chốc, đầu óc Mặc Tư Nhân ngay
lập tức tỉnh táo trở lại.
Anh giật mình, trong phút chốc ngẩn cả người
ra, ánh mắt anh hiện lên một tia bối rối, lập tức
buông cô ra.
Anh vừa mới buông tay cô liền tát cho anh
một cái: "Ngài Mặc, tôi tôn trọng anh thì cũng hy
vọng là anh nên biết tự trọng!"
Mặc Tư Nhân dùng đầu lưỡi chạm vào má
trong nơi vừa bị cô tát, vừa đưa tay đưa tay xoa
mặt vừa nhìn cô bằng một ánh mắt thâm trầm
mang theo một ngọn lửa giận vẫn còn âm ỉ trong
đáy mắt: "Chẳng phải chúng ta đã nói trước khi
lĩnh giấy chứng nhận cũng vẫn phải thực hiện đầy
đủ nghĩa vụ vợ chồng hay sao?"
Bạch Cẩm Sương tức đỏ cả mặt, nơi đáy mắt
hiện rõ vẻ tủi thân không thể nào che giấu: "Cũng
thể như thế này được. ít nhất cũng phải để tôi
cam tâm tình nguyện chứ! Đây không phải là anh
cưỡng ép tôi hay sao?”
Nhìn thấy bộ dạng vừa phẫn nộ vừa đáng
thương của cô, lửa giận trong lòng anh đột nhiên
tan biến. Nghĩ đến hành động vừa rồi của bản
thân chính là mượn rượu làm càn, từ khi nào mà
một người đàn ông như Mặc Tư Nhân anh đây lại
phải dùng đến sức mạnh để đối phó với một
người con gái cơ chứ?"
Mặc Tư Nhân cau mày, đưa tay nhéo chặt ấn
đường, anh bực bội nới lỏng carvat ra, cà vạt
buông lơi quanh cổ anh, nhìn bộ dạng có chút suy
sụp: "Em về phòng nghỉ ngơi đi!"
Nói xong anh liền quay người đi xuống dưới
lầu. Cẩm Sương đứng ở cầu thang, dõi theo từng
bước cho đến khi anh bước ra tận cửa.
Hai ngày sau đó cô không gặp lại anh, anh
không trở về biệt thự số một Hương Uyển, ngay.
cả ở công ty, cho dù là cô không cố tình tránh mặt
thì cũng không hề chạm mặt anh lấy một lần.
Cẩm Sương không hề nghĩ tới, một đôi vợ
chồng chỉ trên danh nghĩa như cô và Mặc Tư
Nhân lại có thể phát sinh chiến tranh lạnh được.
Nhưng mà, nói đi cũng phải nói lại, trong lòng cô
quả thực cũng chẳng hề cảm thấy dễ chịu gì.
Vào ngày thứ hai sau bữa tiệc hôm ấy, trên
mạng tràn ngập ảnh chụp thân mật của Qúy
Nhiên cùng với một thiếu gia giàu có nào đấy bị lộ
ra. Khuôn mặt của Mặc Tư Nhân không được.
chụp rõ cho lắm, hầu hết mọi người nhìn vào sẽ
không nhận ra anh ta là ai, nhưng mặt của Qúy
Nhiên kia lại được chụp vô cùng rõ ràng, xem ra là
chụp ở cổng biệt thự nơi tổ chức bữa tiệc ấy. Mặc
Tư Nhân có vẻ như đã uống say rồi, Quý Nhiên
đang hết sức vất vả để dìu anh ta.
Khi Cẩm Sương nhìn thấy mấy tấm ảnh, bỏ
qua cảm giác khó chịu nhàn nhạt trong lòng, cô
nghĩ thầm, hóa ra tối hôm qua sau khi rời khỏi nhà
Mặc Tư Nhân lại quay lại bữa tiệc.
Tiếp sau ngày hôm đó, Quý Nhiên nhận được
sự xác nhận đầu tiên của một nhân vật có tên
tuổi, điều này tựa hồ như càng củng cố hơn
chuyện giữa cô và Mặc Tư Nhân.
Một ngày trước khi Cẩm Sương đi Nha Trang,
Sở Tuấn Thịnh gửi tin nhắn cho cô.