Chương 130: Cạn kiệt kiên nhẫn
Vẻ mặt Bạch Cẩm Sương cứng đờ: "Tôi chỉ
cảm thấy không cần làm phiền tổng giám đốc
Mặc, đi làm - chút chuyện nhỏ này, tự tôi có thể
giải quyết”
Mặc Tu Nhân nhìn cô, sắc mặt không ngừng
thay đổi, đi lên phía trước một bước, hơi thở phun
vào mặt của cô: "Bạch Cẩm Sương, em cảm thấy
tôi có thể ăn em sao?”
Bạch Cẩm Sương căng thẳng một cách khó
hiểu, cô không dấu vết hơi nghiêng người ra sau
một chút.
Cô không biết Mặc Tu Nhân có ý gì, chỉ cười
khan một tiếng: "Tổng giám đốc Mặc đùa cái gì
vậy?”
Mặc Tu Nhân liếc nhìn cô hai cái, xoay người
đổi giày, ngay cả cô nhìn cũng không nhìn:
"Không muốn tôi ôm em lên xe, thì tự giác chút!”
Bạch Cẩm Sương nhíu nhíu mày, hành động
này của Mặc Tu Nhân... hơi khác thường không
thể giải thích được nha.
Không phải anh bị cái gì kích thích rồi chứ?
Bạch Cẩm Sương đang nghĩ như vậy, chợt
nghe thấy giọng nói cứng rắn của Mặc Tu Nhân
vang lên: "Bạch Cẩm Sương, tôi không có dọa
người như vậy, ăn không nổi em, em không cần sợ
tôi như thế”
Bạch Cẩm Sương hơi bất đắc dĩ: "Tôi không
sợ anh, chỉ là tôi ghi nhớ cẩn thận lời của anh, duy
trì khoảng cách với anh, kiêm chế bản thân,
không sinh ra ý nghĩ không nên có.”
Khuôn mặt tuấn tú của Mặc Tu Nhân lạnh
thêm hai phần, lại nghĩ đến lời mình nói, anh buồn
bực cái gì cũng không muốn nói nữa.
Anh trầm mặc hai giây, giọng điệu có chút
hùng hổ: "Tôi nói để em đừng có suy nghĩ không
nên có với tôi, nhưng cũng không phải để em
tránh tôi như rắn rết. Tôi có đáng sợ như vậy sao?
Hơn nữa, tốt xấu gì em cũng là bà xã cùng tôi
nhận giấy đăng ký rồi, cổ chân em bị thương, tôi
vẫn chưa đến nỗi có thói quen không có nhân
tính như vậy, để tự em đi bắt taxi, ngược đãi bạn
đời.”
Tuy giọng điệu của anh không tốt lắm, nhưng
lời nghe vào tai, thế nào cũng giống như đang giải
thích hành động khác thường của anh.
Bạch Cẩm Sương nghe thấy anh nói bà xã, lại
còn bạn đời, hai má cũng hơi phiếm hồng.
"Tự tôi đi xe taxi, cũng không có gì khác biệt
với ngồi xe của anh mà” Bạch Cẩm Sương nói
thầm.
Mặc Tu Nhân cạn kiệt kiên nhẫn, vẻ mặt nhìn
Bạch Cẩm Sương như nhìn kẻ thiếu năng: "Em
biết từ khu biệt thự đi ra ngoài gọi xe phải đi bộ
mất bao lâu không? Huống chi, em còn là một
người nửa tàn phế!”
Lời độc miệng này của Mặc Tu Nhân, Bạch
Cẩm Sương thật muốn cầm lọ keo con voi 502 ba
giây dán chặt miệng của anh lại.
Chỉ có điều, lời anh nói cũng là lời thật, Bạch
Cẩm Sương vừa rồi không suy nghĩ đến mà thôi.
Cô cũng không phải là loại người già mồm cãi
láo, tình hình thực tế đã như vậy, cô chỉ có thể
buồn bực nói: "Vậy cảm ơn tổng giám đốc Mặc
rồi!"
Mặc Tu Nhân hừ lạnh một tiếng, nhìn cũng
không nhìn cô, trực tiếp cầm lấy chìa khóa xe, đi