Chương 216: Không thể kìm lòng!
Bạch Cẩm Sương mở to hai mắt kiếp sợ, dơ
†ay đẩy anh ra.
Nhưng mà, với cái sức lực này của cô thì làm
sao có thể chống lại Mặc Tu Nhân cơ chứ!
Cô làm như vậy chỉ càng làm cho phần thú
tính trong con người Mặc Tu Nhân gia tăng thêm
vài phần, Mặc Tu Nhân cảm thấy bản thân mình bị
điên rồi, nhưng anh không thể dừng lại được, anh
không còn tâm trí đâu mà để ý tới những hành
động nhỏ bé kia của Cẩm Sương nữa.
Anh siết chặt lấy vòng eo nhỏ nhắn của cô
vào lòng, điên cuồng hôn lên môi cô một cách
vừa mạnh bạo lại mang theo một chút độc đoán,
chỉ hận một nỗi không thể đem Cẩm Sương
_ chén: sạch, hợp thành một thê với anh.
Bạch Cẩm Sương bị anh hôn đến rã rời cả tay
chân, dường như cơ thể cô sắp không chịu đựng
được nữa, trong đầu cô chợt loé lên câu nói của
của Mặc Tu Nhân, “nếu cô muốn lấy thân báo đáp
thì tôi đây cũng không từ chối đâu”.
Thế nhưng cô dường như vô thức không
nhận ra được một điều, bản thân cô đã dần dần
buông bỏ xuống sự phòng bị, cô đã không còn
chống cự Mặc Tu Nhân nữa.
Hơi thở của cô vừa gấp gáp vừa mang theo
một chút nồng nhiệt, đầu óc cô giờ đây tựa như
hồ nhão, khóe mắt cũng dần trở nên đỏ hoe, lớp
phòng bị cuối cùng đã bị lột sạch, cô đã không
còn suy nghĩ thêm được gì nữa.
Mặc Tu Nhân nhìn thấy bộ dạng này của cô,
đáy mắt cũng dần đỏ lên, ôm cơ thể vừa mềm
mại vừa dịu ngọt thơm mát của cô trong tay, bản
thân anh dưỡng như cũng không thể thoát khỏi
cám dỗ, đầu óc anh không còn giữ nổi bình tĩnh
nữa, một tay anh ôm ngang người Bạch Cẩm
Sương bước thẳng lên lầu.
Cái thân thể không còn chút sức lực nào
cùng với đầu óc hỗn độn của Cẩm Sương cuối
cùng cũng tỉnh táo lại.
Cô lấy hết sức bình sinh mà vùng vẫy, không
kiềm chế được mà mà hét to tên của Mặc Tu
Nhân: "Mặc Tu Nhân!"
Tiếng hét của cô làm anh ngẩn cả người ra,
bước chân chợt khựng lại giữa cầu thang rộng
lớn.
Trông anh có chút đấu tranh: "Em....em
không muốn sao?"
Nhưng anh đã không làm được như thế, từ
khi nào mà anh lại trở nên hấp tấp và không có
kiên nhân, nghị lực đền như vậy?
Đầu óc Mặc Tu Nhân hoàn toàn tỉnh táo trở
lại.
Anh bế Cẩm Sương lên hết cầu thang rồi
buông tay thật cô xuống, thần sắc cực kì bình tĩnh
phát ra một thanh âm trầm ấm: “Xin lỗi em, vừa
rồi anh hành xử hơi đường đột quá. Hôm nay...
em rất đẹp, anh không kìm lòng được!”
Cẩm Sương kinh nhạc nhìn Mặc Tu Nhân một
cái, không nghĩ tới anh sẽ nói ra những lời này.
Trái tim cô đập một cách kịch liệt, cô lắp bắp
nói: “Không....không sao.”
Nói xong liền quay đầu chạy trối chết vào
phòng và nhanh chóng đóng cửa phòng lại.
Cô sờ tay vào ngực, nơi con tim đang ngự trị,
cô cảm nhận được nhịp đập như muốn nhảy ra
khỏi lồng ngực của nó.
Trong đâu cô, hình ảnh của Mặc Tu Nhân
hiện lên rõ mồn một, khi anh nói chuyện, mỗi một
lời nói, một động tác của anh, một cử chỉ của
anh...
Tay vần còn đặt nơi con tim đang thổn thức
kia, trong đầu cô chợt loé lên một ý nghĩ viển
vông.
Mặc Tu Nhân nói rằng anh ta không kìm lòng
được, có khi nào anh ta....thích mình rồi hay
không?
Vừa nghĩ đến đây, Cẩm Sương vội vàng lắc
đầu.
Làm sao anh ta có thể thích mình được cơ
chứ, ngay từ đầu anh ta đã nói rằng sẽ không bao
giờ thích mình, bảo mình cũng đừng bao giờ có
những ý nghĩ không nên có với anh ta cơ mà.
Không thể phủ nhận được rằng tuy Mặc Tu