Chương 440: Không thể dự đoán được
Lâm Kim Thư theo bản năng đưa tay lên che mắt.
Ngay giây tiếp theo một lực cực lớn xông thẳng vào xô đẩy Lâm Kim Thư ra.
Lâm Kim Thư bị đẩy ngã trên đất, điện thoại trong tay bị hất tung ra giữa lòng đường, bị dòng xe tới lui nghiền vỡ.
Cô ấy thậm chí còn không kịp đứng dậy, vừa quay đầu nhìn sang đã thấy một dáng người bị xe tông bay lên.
Tất cả mọi thứ như màn quay chậm trong phim điện ảnh vậy, người nặng nề bị tông bay xuống nền đất.
Ngay giây phút đó, Lâm Kim Thư cảm thấy cả tim phổi của mình đều như ngừng đập cả rồi.
Cô hét lên tên của người kia: “Lâm Thanh Tuấn!”
Cả người Lâm Thanh Tuấn đều là máu nằm ngã trên mặt đất, Lâm Kim Thư nhìn thấy rõ rõ ràng ràng, anh ấy mỉm cười, mở miệng gọi tên cô: Lâm... Kim Thư..”
Lâm Kim Thư dường như vừa khóc vừa bò đến bên đó.
Bởi vì có tai nạn xe nên những người xung quanh đều vây lấy chỗ này, có người gọi điện thoại cho cấp cứu, có người giúp đỡ gọi cảnh sát.
Chiếc xe gây tai nạn đột nhiên lùi về phía sau, đám người bị dọa sợ lập tức tránh sang một bên, chiếc xe như tốc độ tên bay phi nhanh rời đi, đúng là kiêu ngạo đến cực điểm.
Mà ở một bên, âm thanh của Bạch Cẩm Sương đã sớm thay đổi: “Lâm Kim Thư, Lâm Kim Thư, cậu sao thế? Cậu nói gì đi? Ai vừa nãy mới hét tên cậu thế?”
Đáng tiếc, dù cô có gọi thế nào cũng không có ai ở bên kia trả lời.
Bạch Cẩm Sương bỏ điện thoại bên tại xuống nhìn thấy màn hình hiển thị đối phương đã ngắt điện thoại rồi, sắc mặt của cô đã sớm trở nên hoảng loạn trắng bệch.
Cảnh Hạo Đông còn đang ở bên kia phát hoa hồng cho những người bạn đến giúp đỡ, không để ý đến tình huống ở bên này.
Mặc Tu Nhân lo lắng nhìn Bạch Cẩm Sương: “Cẩm Sương, em sao vậy?”
Đôi môi của Bạch Cẩm Sương run rẩy, trong mắt ngập nước mắt: “Mặc Tu Nhân, Lâm Kim Thư... Hình như cậu ấy xảy ra chuyện rồi, phải làm sao đây?”
Sắc mặt của Mặc Tu Nhân lập tức thay đổi, nhướn mắt nhìn về Cảnh Hạo Đông đang vui sướng đầy mặt ở phía bên kia.
Ánh mắt anh khẽ chớp động: “Anh để Vấn Đông và Vấn Đình bảo vệ em, em đi tìm Lâm Kim Thư trước, Cảnh Hạo Đông ở bên này anh sẽ phụ trách, chúng ta giữ liên hệ điện thoại!”
Bạch Cẩm Sương giơ tay lau đi nước mắt: “Được, tình hình của Lâm Kim Thư anh đừng nói gì với anh ấy, đợi em xác nhận rồi hãy nói!”
Mặc Tu Nhân gật đầu: “Được!”
Bạch Cẩm Sương nói xong cầm điện thoại chạy về phía ngoài quảng trường.
Cô mơ hồ thấy được quảng trường phía bên kia dường như đã xảy ra chuyện gì, như là có cảnh sát giao thông xuất hiện.
Nếu như là lúc bình thường, cô đang có việc chưa chắc đã sang bên đó.
Nhưng, hôm nay trong lòng cô cực kỳ hoảng loạn, không thể dự đoán trước được, dường như có gì đó chỉ dẫn cô hãy bước về phía bên đó.
Đợi đến khi cô đến bên ngoài của cuộc tai nạn xe dường như đã nghe thấy tiếng khóc của Lâm Kim Thư, sắc mặt của Bạch Cẩm Sương lập tức biến đổi.
Cô cấp tốc chen từ trong đám người vào bên trong, Vấn Đông và Vấn Đình một trái một phải bảo vệ cô.
Đợi đến khi Bạch Cẩm Sương nhìn rõ ràng tình huống của hiện trường vụ tai nạn sẽ, sắc mặt cô trắng bệch không còn giọt máu.
Lâm Thanh Tuấn sống chết chưa rõ nằm trên vũng máu, Lâm Kim Thư không biết phải làm sao quỳ ở bên cạnh anh ấy, không dám động vào anh, sợ rằng sẽ khiến vết thương của anh trở nên nặng hơn.
Lâm Kim Thư từ nhỏ đã lãnh đạm, Bạch Cẩm Sương lần đầu tiên nhìn thấy cô ấy khóc lóc khổ sở như vậy.
Cô lập tức bước đến, giơ tay ra ôm lấy Lâm Kim Thư: “Lâm Kim Thư, đừng sợ, Lâm Thanh Tuấn nhất định sẽ không sao cả!”
Nghe thấy giọng nói của Bạch Cẩm Sương, Lâm Kim Thư quay đầu lại ôm chầm lấy Bạch Cẩm Sương, khóc càng kinh khủng hơn.
Cô không khóc, một lời cũng không nói, Bạch Cẩm Sương giơ tay ra vỗ vỗ lưng cô ấy: “Cậu đừng khóc nữa, đã gọi xe cứu thương chưa?”
Trong hàng nước mắt giàn giụa, Lâm Kim Thư vừa khóc vừa gật đầu: “Gọi rồi!”
Bạch Cẩm Sương chau mày trấn an cô ấy: “Đừng khóc nữa, ở đây rất gần bệnh viện, xe cứu hộ sẽ đến nhanh thôi”.
Lâm Kim Thư giống như bị ngốc, chỉ biết khóc.
Rất nhanh, xe cứu hộ đã đến.
Bạch Cẩm Sương và Lâm Kim Thư cùng nhau lên xe cứu hộ.
Vấn Đông sớm đã báo cáo chuyện bên này gửi tin nhắn cho Mặc Tụ Nhân rồi.
Mặc Tu Nhân gọi điện thoại cho Bạch Cẩm Sương, Bạch Cẩm Sương không nghe điện thoại, anh gửi tin nhắn cho Bạch Cẩm Sương muốn khi nào cô đọc được tin nhắn thì hãy gọi điện thoại cho anh.
Đến bệnh viện, Lâm Thanh Tuấn bị đưa vào phòng cấp cứu.
Lâm Kim Thư ngồi bên ngoài phòng cấp cứu, tuy rằng cô ấy bây giờ không khóc nữa nhưng cả người cô ấy đều giống như bị ngốc vậy, không có linh hồn ngồi ở trên ghế.
Bạch Cẩm Sướng nhìn thấy tin nhắn của Mặc Tu Nhân, cô bất đắc dĩ vô vai Lâm Kim Thư: “Tớ đi gọi cuộc điện thoại, cậu ngồi ngoan ở đây nhé!”
Bạch Cẩm Sương đi đến cuối hành lang gọi điện thoại cho Mặc Tu Nhân, trước khi đi còn để Vấn Đình lại coi chừng Lâm Kim Thư.
Cô tận lực đi xa một chút không dám để cho Lâm Kim Thư nghe thấy.
Nếu như để cô ấy biết tối nay Cảnh Hạo Đông muốn tỏ tình mới khiến cho chuyện bị kịch ngày hôm nay xảy ra, không biết cô ấy sẽ nghĩ như thế nào.
Điện thoại vừa kết nối giọng nói của Bạch Cẩm Sương đã lộ ra vẻ mệt mỏi: “Bên kia của anh thế nào rồi?”.
Giọng nói của Mặc Tu Nhân có chút trầm trọng: “Anh chưa nói cho Cảnh Hạo Đông biết chuyện tai nạn xe, không biết phải nói thế nào, Cảnh Hạo Đông đã sắp xếp hết mọi chuyện bên này xong rồi, cậu ấy vừa hỏi anh em đã đi đâu rồi, tại sao Lâm Kim Thư còn chưa đến” .
Đầu Bạch Cẩm Sương đau như búa bổ, cô khẽ day thái dương: “Anh. Anh cứ nói thật với anh ấy biết đi, dù sao, sớm muộn gì cũng phải biết!”
Mặc Tu Nhân hỏi: “Người đàn ông cứu Lâm Kim Thư là ai vậy?”
Bạch Cẩm Sương ngạc nhiên: “Anh không biết sao?”.
Mặc Tu Nhận lắc đầu: “Vấn Đông nói người kia cả mặt đều là máu, nhìn không rõ, nhưng có lẽ là người quen!”
Bạch Cẩm Sương bất đắc dĩ thở dài: “Là Lâm Thanh Tuấn!” Mặc Tu Nhân ngẩn ra: “Lâm Thanh Tuấn?”.
Bạch Cẩm Sương gật đầu: “Đúng vậy, em cảm thấy chuyện này sẽ kích thích rất lớn với Cảnh Hạo Đông, anh chắc cũng biết, trước đây Lâm Kim Thư thích Lâm Thanh Tuấn, bởi vì lúc năm nhất đại học Lâm Kim Thư suýt nữa xảy ra tai nạn xe được Lâm Thanh Tuấn cứu, lúc đó Lâm Thanh Tuấn bị gãy xương Lâm Kim Thư chăm sóc anh ta hơn một tháng, sau đó Lâm Thanh Tuấn khỏe lại rồi, thì Lâm Kim Thư đã thích anh ta. Lần này, Lâm Thanh Tuấn bị thương nghiêm trọng hơn nhiều, sống chết chưa rõ, hơn nữa Lâm Thanh Tuấn bây giờ chắc đã thông suốt rồi không phải không có cảm tình gì với Lâm Kim Thư, anh hiểu ý của em không?”
Mặc Tu Nhân trầm mặc vài giây: “Ý của em là Lâm Kim Thư có khả năng sẽ vì chuyện này mà lần nữa chọn Lâm Thanh Tuấn, Cảnh Hạo Đông sẽ bị đả kích sao?”
Bach Cẩm Sương mím môi: “Khả năng quá lớn, em hiểu Lâm Kim Thư, dù cho cô ấy không còn thích Lâm Thanh Tuấn nữa, Lâm Thanh Tuấn vì cô ấy suýt nữa mất mạng, chỉ cần Lâm Thanh Tuấn không từ bỏ tình cảm với cô ấy, cô ấy nhất định vây khốn bản thân lại không thích bất kỳ người nào khác nữa để không làm tổn thương đến Lâm Thanh Tuấn, anh hiểu không?”
Giọng nói của Mặc Tu Nhân trầm xuống: “Anh biết rồi, anh sẽ tận lực nhanh chóng nói cho Cảnh Hạo Đông, loại chuyện này giấu giếm không phải là cách!”
Bạch Cẩm Sương có chút đồng tình với Cảnh Hạo Đông: “Đến nay chỉ có thể khiến anh ấy thất vọng mà thôi!”
Mặc Tu Nhân có chút bất đắc dĩ: “Cũng không còn cách nào khác, ai mà ngờ được sẽ xảy ra chuyện này chứ, em chăm sóc cho tốt Lâm Kim Thư, anh làm xong việc bên Cảnh Hạo Đông sẽ đến bệnh viện!”
Bạch Cẩm Sương cúp điện thoại lập tức quay trở lại.
Bạch Cẩm Sương và Lâm Kim Thư cùng nhau lên xe cứu hộ.
Vấn Đông sớm đã báo cáo chuyện bên này gửi tin nhắn cho Mặc Tụ Nhân rồi.
Mặc Tu Nhân gọi điện thoại cho Bạch Cẩm Sương, Bạch Cẩm Sương không nghe điện thoại, anh gửi tin nhắn cho Bạch Cẩm Sương muốn khi nào cô đọc được tin nhắn thì hãy gọi điện thoại cho anh.
Đến bệnh viện, Lâm Thanh Tuấn bị đưa vào phòng cấp cứu.
Lâm Kim Thư ngồi bên ngoài phòng cấp cứu, tuy rằng cô ấy bây giờ không khóc nữa nhưng cả người cô ấy đều giống như bị ngốc vậy, không có linh hồn ngồi ở trên ghế.
Bạch Cẩm Sướng nhìn thấy tin nhắn của Mặc Tu Nhân, cô bất đắc dĩ vô vai Lâm Kim Thư: “Tớ đi gọi cuộc điện thoại, cậu ngồi ngoan ở đây nhé!”
Bạch Cẩm Sương đi đến cuối hành lang gọi điện thoại cho Mặc Tu Nhân, trước khi đi còn để Vấn Đình lại coi chừng Lâm Kim Thư.
Cô tận lực đi xa một chút không dám để cho Lâm Kim Thư nghe thấy.
Nếu như để cô ấy biết tối nay Cảnh Hạo Đông muốn tỏ tình mới khiến cho chuyện bị kịch ngày hôm nay xảy ra, không biết cô ấy sẽ nghĩ như thế nào.
Điện thoại vừa kết nối giọng nói của Bạch Cẩm Sương đã lộ ra vẻ mệt mỏi: “Bên kia của anh thế nào rồi?”.
Giọng nói của Mặc Tu Nhân có chút trầm trọng: “Anh chưa nói cho Cảnh Hạo Đông biết chuyện tai nạn xe, không biết phải nói thế nào, Cảnh Hạo Đông đã sắp xếp hết mọi chuyện bên này xong rồi, cậu ấy vừa hỏi anh em đã đi đâu rồi, tại sao Lâm Kim Thư còn chưa đến” .
Đầu Bạch Cẩm Sương đau như búa bổ, cô khẽ day thái dương: “Anh. Anh cứ nói thật với anh ấy biết đi, dù sao, sớm muộn gì cũng phải biết!”
Mặc Tu Nhân hỏi: “Người đàn ông cứu Lâm Kim Thư là ai vậy?”
Bạch Cẩm Sương ngạc nhiên: “Anh không biết sao?”.
Mặc Tu Nhận lắc đầu: “Vấn Đông nói người kia cả mặt đều là máu, nhìn không rõ, nhưng có lẽ là người quen!”
Bạch Cẩm Sương bất đắc dĩ thở dài: “Là Lâm Thanh Tuấn!” Mặc Tu Nhân ngẩn ra: “Lâm Thanh Tuấn?”.
Bạch Cẩm Sương gật đầu: “Đúng vậy, em cảm thấy chuyện này sẽ kích thích rất lớn với Cảnh Hạo Đông, anh chắc cũng biết, trước đây Lâm Kim Thư thích Lâm Thanh Tuấn, bởi vì lúc năm nhất đại học Lâm Kim Thư suýt nữa xảy ra tai nạn xe được Lâm Thanh Tuấn cứu, lúc đó Lâm Thanh Tuấn bị gãy xương Lâm Kim Thư chăm sóc anh ta hơn một tháng, sau đó Lâm Thanh Tuấn khỏe lại rồi, thì Lâm Kim Thư đã thích anh ta. Lần này, Lâm Thanh Tuấn bị thương nghiêm trọng hơn nhiều, sống chết chưa rõ, hơn nữa Lâm Thanh Tuấn bây giờ chắc đã thông suốt rồi không phải không có cảm tình gì với Lâm Kim Thư, anh hiểu ý của em không?”
Mặc Tu Nhân trầm mặc vài giây: “Ý của em là Lâm Kim Thư có khả năng sẽ vì chuyện này mà lần nữa chọn Lâm Thanh Tuấn, Cảnh Hạo Đông sẽ bị đả kích sao?”
Bach Cẩm Sương mím môi: “Khả năng quá lớn, em hiểu Lâm Kim Thư, dù cho cô ấy không còn thích Lâm Thanh Tuấn nữa, Lâm Thanh Tuấn vì cô ấy suýt nữa mất mạng, chỉ cần Lâm Thanh Tuấn không từ bỏ tình cảm với cô ấy, cô ấy nhất định vây khốn bản thân lại không thích bất kỳ người nào khác nữa để không làm tổn thương đến Lâm Thanh Tuấn, anh hiểu không?”
Giọng nói của Mặc Tu Nhân trầm xuống: “Anh biết rồi, anh sẽ tận lực nhanh chóng nói cho Cảnh Hạo Đông, loại chuyện này giấu giếm không phải là cách!”
Bạch Cẩm Sương có chút đồng tình với Cảnh Hạo Đông: “Đến nay chỉ có thể khiến anh ấy thất vọng mà thôi!”
Mặc Tu Nhân có chút bất đắc dĩ: “Cũng không còn cách nào khác, ai mà ngờ được sẽ xảy ra chuyện này chứ, em chăm sóc cho tốt Lâm Kim Thư, anh làm xong việc bên Cảnh Hạo Đông sẽ đến bệnh viện!”
Bạch Cẩm Sương cúp điện thoại lập tức quay trở lại.
Chuyện xảy ra tối hôm nay đúng là làm loạn hết tất cả mọi kế hoạch.
Cảnh Hạo Đông gọi đến rất nhiều bạn bè, còn gọi cả những người qua đường nhiệt huyết, chuẩn bị chín mươi chín đóa hoa hồng muốn mỗi người tặng một bông cho Lâm Kim Thư.
Đợi đến khi Lâm Kim Thư nhân được đủ chín mươi chín đóa hoa hồng sẽ nhìn thấy bức tranh mũi tên của thần cupid ở trung tâm quảng trường mà Cảnh Hạo Đông chuẩn bị.
Bức tranh được làm bằng hoa hồng đỏ và hoa hồng xanh tạo thành, trái tim màu đỏ là do hoa hồng đỏ vây thành, mũi tên của thần cupid là do hoa hồng xanh tạo thành. Tất cả tổng cộng lại dùng chín trăm chín đóa hoa hồng để làm, tốn rất nhiều công sức người và của.