Chương 349: Giận mà không muốn phát tác
Tề Bạch Mai im lặng đỡ lấy mẹ mình, ảo não mà đau lòng, dù thấy giận mà cũng không muốn phát tác.
Cô ta không hiểu, vì sao mẹ mình lại không thể giữ bình tĩnh một chút, để nghe cô ta nói cho hết, không nên cố chấp cho rằng, Cẩm Sương không phải người tốt!
Tình hình hiện giờ, tuyệt đối không thể chọc tức Mặc Tu Nhân thêm nữa.
Tề Bạch Mai đang định để cho anh trai mình là Tề Minh đưa mẹ mình rời khỏi đây trước, kết quả, cũng không biết Trần An Nhiên bị chuyện gì kích thích, ba ta tuy rằng sợ hãi, những thực sự cũng bị hành động khi nãy của Mặc Tu Nhân làm cho kích động.
Bà ta phẫn nộ quay đầu nhìn về phía của Mặc Tu Nhân, to mồm rống lên: "Giết người! Ở đây có còn luật pháp nữa không, tôi phải...."
Tề Bạch Mai sợ hãi tới mức nhanh chóng hét lên: "Mẹ, được rồi!"
Những câu nói giận dữ của Trần An Nhiên bị mắc lại giữa chừng, ba ta vừa phẫn uất vừa không cam lòng nhìn chằm chằm vào Mặc Tu Nhân, rồi lại quay đầu vừa oan ức vừa tủi nhục nhìn về phía con gái mình.
Bà ta bị người khác đánh như vậy, vậy mà con trai con gái, không có đứa nào chịu ra giúp mẹ mình.
Ánh mắt lạnh lùng của Mặc Tu Nhân, từ trên mặt của Tề Bạch Mai rời về phía Trần An Nhiên, giọng nói bình thản như không có chuyện gì, thế nhưng không hiểu sao lại khiến người khác cảm giác sợ hãi cực kỳ.
Anh lạnh lùng nói: "Bà Tề, bà phải làm gì? Có điều, dù bà có muốn làm gì, thì chuyện bà đã sỉ nhục vợ của tôi, tôi cũng sẽ không dễ dàng bỏ qua cho bà đâu!" .
Cho dù người phụ nữ này có là mẹ của Tề Bạch Mai, thế nhưng bà ta dám bắt nạt Bạch Cẩm Sương, anh nhất định sẽ không bỏ qua cho bà ta.
Tề Bạch Mai đã gặp qua những người từng bắt nạt Bạch Cẩm Sương, những người này sau khi rơi vào trong tay của Mặc Tu Nhân, kết cục của bọn họ vô cùng thảm thiết.
Sắc mặt cô ta nhanh chóng thay đổi: "Giám đốc Mặc, mẹ tôi chỉ vì quá quan tâm nên mới bị loạn, cũng chỉ vì tôi, nên mới giận chó đánh mèo lên Cẩm Sương, chuyện này là do tôi sai, mong anh đừng nóng giận!"
Tề Minh nhếch môi, hai chân mày cũng nhíu chặt lại với nhau.
Trần An Nhiên bị chọc cho tức giận không hề nhỏ: "Bạch Mai, sao con lại phải xin lỗi cậu ta, mẹ còn chưa tính sổ xong với cậu ta đâu, cậu ta còn định làm gì, còn có thể giết chết ba mẹ con ta hay sao!"
Tề Bạch Mai không ngờ được, đã tới nước này rồi, mà mẹ mình còn không biết bản thân đang ở trong tình huống như thế nào.
Cô ta trực tiếp hét lên với mẹ mình: "Mẹ, mẹ rốt cục muốn làm gì? Mẹ tính làm loạn tới bao giờ nữa đây, chuyện này đâu có liên quan gì tới mẹ chứ! Mẹ nhìn người không tốt, giúp con tìm tới một tên chồng chưa cưới không bằng súc sinh, tối hôm qua hắn ta suýt nữa thì giết con rồi, giờ mẹ còn không thấy phiền, muốn quản cả chuyện con kết bạn như thế nào phải không?"
Trong lòng Tề Bạch Mai tức giận tới mức như có một ngọn lửa đang phừng phừng được đốt lên, mẹ cô hoàn toàn không biết Mặc Tu Nhân lợi hại tới mức nào.
Mặc Tu Nhân sao có thể giết mấy người bọn họ chứ, người này đâu có ngu xuẩn như vậy, thế nhưng, nếu như dám đắc tội anh, người nhà họ Tề có thể sống sót hay không, cũng không phải chuyện có thể nói chắc được, nhà họ Tần chính là một minh chứng rất rõ ràng!
Đối mặt với sự tức giận của con gái mình, Trần An Nhiên cảm thấy oan ức: "Bạch Mai, mẹ... Mẹ đúng là không nhìn rõ con người của Tăng Vỹ, thế nhưng chuyện hôm nay, mẹ chỉ là mong con không hiểu sai, con không việc gì phải sợ cậu ta, giờ chúng ta đi báo cảnh sát!"
Nghe thấy mấy lời này của Trần An Nhiên, những người khác còn. chưa nói gì, thì trong mắt của Mặc Tu Nhân gió lạnh đã hỗn loạn nổi lên. châm chọc cười cười, mở miệng nói: "Báo cảnh sát? Thật đúng lúc, tôi cũng muốn báo cảnh sát!".
Vừa nói xong, Mặc Tu Nhân đã nhanh chóng rút điện thoại ra.
Tề Bạch Mai hai hàng nước mắt chảy dài, khổ sở nhìn về phía Bạch Cẩm Sương.
Nhìn thấy Mặc Tu Nhân giúp cô giải hận, giờ trong lòng của Bạch Cẩm Sương chỉ còn có mình anh, tầm mắt cô gắt gao gắn chặt lên người Mặc Tu Nhân, trong mắt tràn ngập nhu tình.
Trong tim cô hiện giờ như được rải một lớp đường, ngọt ngào không thôi.
Cho dù hiện giờ ở trên mạng cô bị người ta hết lời chửi bới, ở trong hiện thực bị Trần An Nhiên nói xấu, thế nhưng cô vẫn còn Mặc Tu Nhân không phải sao, anh tin tưởng cô, che chở cho cô, luôn đứng ở phía trước để che chắn cho cô, vì cô mà ngăn chặn mọi thứ.
Tề Bạch Mai nhìn thấy ánh mắt này của Bạch Cẩm Sương, trong đáy mắt đó tất cả đều là tình cảm dạt dào, ánh mắt ôn nhu dõi theo người mà cô yêu.
Tề Bạch Mai cảm thương cho Bạch Cẩm Sương, cũng cảm thấy tức giận vì những chuyện mà mẹ cô ta làm, chỉ là, cô ta cũng không thể đứng im trơ mắt vì chuyện của mẹ mình mà để Mặc Tu Nhân xuống tay với nhà họ Tề được.
Cô không hiểu vì sao mới sáng sớm ngày ra, tối hôm qua cô vừa mới gặp phải chuyện kinh hãi như thế, trên người còn đang bị thương, mà giờ sao lại phải chịu đựng chuyện này nữa.
Cô ta vừa cảm thấy oan ức lại cảm thấy khổ sở, giọng nói mang theo tiếng khóc nức nở hô lên một tiếng: "Cẩm Sương!"
Bạch Cẩm Sương ngẩn người ra, ánh mắt từ trên người Mặc Tu Nhân rời đi, liếc mắt nhìn về phía Tề Bạch Mai.
Cô nghĩ tới những chuyện mà Tề Bạch Mai đã từng giúp mình, vì mình mà đã làm rất nhiều chuyện, nên nhanh chóng mềm lòng.
Cô nhanh chóng chạy lên, giữ chặt lấy cánh tay của Mặc Tu Nhân, giật lấy điện thoại mà tắt đi: "Mặc Tu Nhân, đừng báo cảnh sát, chuyện này... Dừng ở đây đi!"
Tề Minh đứng ở một bên, cũng đã nhìn ra, nếu như anh ta cứ cố đối đầu với Mặc Tu Nhân, sợ rằng thật sự sẽ liên lụy tới nhà họ Tề.
Hơn nữa, cái cách mà Mặc Tu Nhân giữ gìn Bạch Cẩm Sương chính là kiểu bất chấp tất cả, mà kéo cả hai bên cùng chết cũng không phải là điều mà anh ta muốn.
Nói đi thì cũng phải nói lại, dù sao hiện tại Tề Minh vẫn chưa biết được thân phận thật sự của Mặc Tu Nhân, thế nên mới dám nghĩ tới cái gọi là cả hai cùng chết.
Bây giờ, Bạch Cẩm Sương bị cũng bị uất ức rồi, mà Mặc Tu Nhân cũng đã dạy cho mẹ mình một bài học, Bạch Cẩm Sương lại cũng mở miệng làm hòa, vậy nên cũng đừng nên gây thêm chuyện nữa.
Nghĩ tới đây, anh ta vừa tính mở miệng làm dịu không khí, thì nghe thấy tiếng khóc của Tề Bạch Mai, cô ta nghẹn ngào nói: "Anh, anh có thể đưa mẹ ra ngoài trước được không, đừng để mẹ ở đây quấy rối thêm nữa!"
Trần An Nhiên nghe thấy thế, ngạc nhiên nhìn Tề Bạch Mai, trong lòng vừa cảm thấy kinh ngạc, vừa cảm thấy thương tâm, ba ta hôm nay làm mọi chuyện chỉ vì con gái mình mà thôi.
Thế nhưng con gái bà ta hiện tại lại ở trước mắt người ngoài, lại vì bảo vệ người ngoài mà đối xử với bà ta như vậy.
Tề Minh bước tới đỡ bà ta, Trần An Nhiên khổ sở nhìn về phía Tề Bạch Mai, không muốn đi, thế nhưng Tề Bạch Mai lại quay mặt đi: "Hai người đi đi!"
Hai hốc mắt của Trần An Nhiên đỏ lên.
Tề Minh tối mặt: "Mẹ, chúng ta ra ngoài trước đi, đừng gây chuyện nữa!".
Trần An Nhiên nhìn thấy thái độ này của con gái, vừa tức giận vừa tủi thân, hắt tay của Tề Minh ra, tự bỏ ra ngoài.
Tề Minh dùng ánh mắt tràn ngập xin lỗi nhìn về phía đám người Mặc Tu Nhân, rồi xoay người đi ra ngoài.
----------------------------